Chương 262: Huyền Thiết Kim Tráo
"Chôn, tên tiểu tử này thế mà tự chôn chính mình?"
Ở bên ngoài bí cảnh, tông chủ của năm đại tiên môn nhìn tro bụi bắn ra giữa không trung cuồn cuộn trong gương đồng, từng người cũng đều kinh hãi trợn mắt hốc mồm, qua thật lâu, mới có một thanh âm khó tin vang lên: "Chẳng lẽ những đệ tử này đã thật sự đồng quy vu tận?"
Bọn hắn lúc này cũng thật sự là có một chút tâm thần không yên.
Toà sơn cốc ở trong bí cảnh kia đối với bọn hắn mà nói, thật sự là không đáng giá được nhắc tới, bất cứ người nào trong bọn hắn cũng đều có thể tuỳ tiện đạp đổ ngọn núi kia, nhưng mấu chốt là, bây giờ làm ra chuyện này, lại chỉ là một vị đệ tử Thái Bạch Tông cảnh giới Dưỡng Tức, đương nhiên, vị đệ tử kia là dùng kỹ xảo, pháp thuật của hắn có mạnh hơn nữa, cũng sẽ không thể đẩy ngã hai toà vách núi, hắn chỉ là nhìn ra hai toà vách núi kia không chắc chắn, bởi vậy mới móc rỗng dưới chân vách núi, mượn nhờ lực lượng của ngọn núi kia tự đổ mà thôi...
Nhưng coi như là vậy, đảm phách, nhạy bén, ánh mắt, quả thực cũng đã là rất bất phàm.
Chỉ là hậu quả lại khiến cho người ta có một chút khó có thể chịu đựng...
"Không có khả năng!" Tông chủ Linh Lung Tông cũng nhìn chằm chằm đám tro bụi giữa không trung kia một chút, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu là người bình thường, ở dưới tràng cảnh núi đổ này, tất nhiên là hữu tử vô sinh, nhưng bọn hắn lại là đệ tử thiên kiêu được tỉ mỉ bồi dưỡng trong tiên môn, cho dù tu vi còn thấp, không có cách nào đối kháng với lực lượng núi đổ, nhưng có lẽ là còn có một chút thủ đoạn bảo mệnh, chỉ là không biết cuối cùng sẽ có mấy kẻ còn sống mà thôi..."
Nói đến chỗ này, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng tông chủ Thái Bạch Tông, lạnh giọng cười một tiếng, nói: "Thái Bạch Triệu đạo huynh, ta thật sự là có một chút bội phục Thái Bạch Tông các ngươi, đệ tử có bực tâm tính hung ác này, gan lại lớn, còn có nhiều ý đồ xấu, làm như thế nào có thể dạy ra?"
Tông chủ Thái Bạch Tông đón ánh mắt của tông chủ bốn đại tiên môn, biểu lộ rất là bình tĩnh, nhẹ nhàng nâng chén, nhấp một ít trà.
Chỉ là không có ai chú tới hai bàn tay của hắn đang nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng đang suy nghĩ: "Con m* nó, ta làm sao có thể dạy ra?"
"Chúng ta...đã chết rồi sao?" Ở trong một mảnh bóng tối vô tận, qua thật lâu, mới có một thanh âm run rẩy vang lên.
"Nơi này chẳng lẽ là Địa Ngục?"
"Sứ giả câu hồn ở đâu?"
Rất nhanh lại có từng thanh âm vang lên, đều là lộ ra sự khủng hoảng.
"Sứ giả câu hồn tới rồi..." Bất thình lình, có một thanh âm âm trầm bỗng nhiên vang lên, mang theo một chút cổ quái làm cho lòng người hốt hoảng: "Mấy người các ngươi tội ác cùng cực, đến Địa Phủ, Diêm Vương muốn mang các ngươi đi thẩm vấn, mau giao đồ vật đáng giá ở trên người ra, tránh khỏi cái chết..."
"Cái đệch... Ngọc Diện Tiểu Lang Quân?"
Rất nhanh liền có người nhận ra thanh âm của Phương Quý, lập tức vừa mừng vừa sợ, sau đó ở trong bóng tối, bỗng nhiên có một ánh lửa sáng lên, mang đến một chút ánh sáng cho mảnh hắc ám này, là do có người thi triển một đạo Hỏa Điểu Thuật, coi như là đèn lồng để dùng, sau đó đám đệ tử Thái Bạch Tông mới thấy rõ bộ dáng chung quanh lúc này, lại phát hiện ra những đồng môn Thái Bạch Tông này không thiếu một ai, đang ở cùng một chỗ.
Mà vị trí của bọn hắn, lại là một vùng không gian thu hẹp, trên đỉnh đầu là bóng tối vô tận, ở xung quanh có một cái lồng vàng nhàn nhạt bao phủ bọn hắn vào bên trong, có thể cảm giác được, cái lồng vàng này là một kiện pháp khí có phẩm chất cực kỳ bất phàm.
"Ha ha, một đám khờ khạo, thật sự cho rằng Phương lão gia ta muốn chôn chính mình?" Phương Quý ngồi ngay ngắn, cười to nói: "Các ngươi phải nhớ kỹ, hiện tại mỗi người đều nợ ta một cái mạng..."
"Ngươi...ngươi lấy được kiện pháp khí phòng ngự này từ đâu?" Trong lòng của Trương Vô Thường vẫn còn sợ hãi, nhẹ nhàng nâng tay, chạm vào cái lồng vàng đang bảo vệ mạng sống cho mình này.
Bọn hắn đều là đệ tử Thanh Khê Cốc, có kiến thức bất phàm, đương nhiên sẽ không thể không nhận ra cái lồng này, đây chính là một loại pháp khí phòng ngự thường gặp trong tiên môn, có tên gọi là Huyền Thiết Kim Tráo, phẩm cấp cũng không quá cao, nhưng lại rất rắn chắc, vào thời điểm gặp hung hiểm gắn vào trên đỉnh đầu, vậy liền sẽ hết sức an toàn, nghe nói là có thể chịu được một kích toàn lực của cao thủ Trúc Cơ.
Bây giờ, chính là một cái lồng như thế, đã bảo hộ bọn hắn vào bên trong, tránh được vận mệnh bị chôn sống.
"Bằng hữu đưa cho..." Phương Quý đánh giá bốn phía một chút, cũng cảm thấy có một chút đắc ý.
Cái lồng này, chính là pháp khí phòng ngự Mạnh Lưu Hồn đưa cho hắn trước khi chuẩn bị đi, Mạnh Lưu Hồn là người thực tế, tặng lễ cũng rất thực tế, chỉ là nghĩ đến lần này Phương Quý tiến vào bí cảnh sẽ có khả năng phải chết, bởi vậy đã thành thành thật thật chọn lựa một kiện pháp khí rắn chắc cho hắn.
Từ lúc vừa mới bắt đầu móc sạch chân núi đá, dẫn tới ngọn núi sụp đổ, Phương Quý liền đã nghĩ đến cái chủ ý này.
Ngọn núi kia sụp đổ, xác thực là có khí thế rất dọa người, ẩn chứa lực lượng khó chống đỡ, nhưng vào một khắc vách núi sụp đổ, hắn đã sớm tế khởi kiện Huyền Thiết Kim Tráo này, lực lượng núi đá sụp đổ tuy mạnh, nhưng phân tán ra lại là mềm mại nhu hòa, mà ở trong ngọn núi này, phần lớn đều là đất đỏ xốp, ở bên trong xen lẫn một chút đá vụn, số lượng cũng không phải là rất nhiều, lực đạo ép xuống vào lúc sụp đổ cũng sẽ không quá mạnh.
Mà kiện Huyền Thiết Kim Tráo này, hẳn là có thể bảo vệ được chính mình.
Ở giữa quá trình này tự nhiên là cũng có một chút mạo hiểm, bất quá thử một lần, hiệu quả thế mà cực kỳ tốt!
"May quá, thế mà vẫn còn sống tiếp được..." Mạnh Tiểu Nga sững sờ một lát, mới không nhịn được mà khâm phục nhìn Phương Quý một chút.
Trương Vô Thường cũng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi còn thật sự cho rằng chính mình đã chết chắc..."
Cam Vân Hoán bị trói giống như bánh chưng nằm trên mặt đất kêu ô ô hai tiếng.
Mạnh Tiểu Nga bỗng nhiên phản ứng lại, nói: "Đúng thế, những đệ tử Khuyết Nguyệt Tông kia đã chết sạch chưa?"
Phương Quý chẳng hề để ý nói: "Chết khẳng định là sẽ có mấy kẻ chết, bất quá chết sạch là cũng không thực tế, thân là đệ tử tiên môn, ai mà không có một chút thủ đoạn bảo mệnh chứ, nói không chừng là vào trước khi núi sập bọn hắn cũng đã chạy đi, đang canh chừng ở bên ngoài..."
Mạnh Tiểu Nga ngơ ngác nói: "Vậy vạn nhất bọn hắn đoán được chúng ta không chết, đi tìm chúng ta thì phải làm sao bây giờ?"
"Đừng có lo nghĩ nhiều nữa, nên chữa thương thì chữa thương, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi!" Phương Quý lại là lộ ra vẻ mặt không quan tâm, khẽ dựa vào trên người Cam Vân Hoán bị trói thành bánh chưng, bắt chéo chân, nói: "Hiện tại chúng ta thế nhưng là bị chôn ở phía dưới núi, bọn hắn coi như muốn đào chúng ta đi ra, vậy thì phải đào đến lúc nào?"
Mạnh Tiểu Nga suy nghĩ một chút, con mắt dần dần phát sáng lên, trong ánh mắt nhìn về hướng Phương Quý càng trở nên khâm phục.