Chương 272: Canh chừng
Mặc dù cho đến bây giờ, bọn hắn còn không biết Phương Quý ở lại là để làm cái gì, nhưng dám một thân một mình ở lại nơi này, bản thân đã chính là sự tình đảm phách kinh người, thế là đều chắp tay nói: "Phương Quý sư huynh xin cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ truyền những lời này lại, ha ha, nói đến đào tẩu, cũng không có gì để lo lắng, đệ tử Thái Bạch Tông chúng ta nếu nói đúng ra, bản thân liền không thể kém hơn đệ tử của bốn đại tiên môn, nếu là lấy một địch bốn, bị bọn hắn vây công, có lẽ là không địch lại, nhưng muốn đào tẩu, bọn hắn cũng chưa chắc đã có thể cản lại..."
Phương Quý hài lòng gật đầu nhẹ, vỗ tay nói: "Như vậy thì ta đã an tâm!"
Trương Vô Thường chờ ở bên cạnh nửa ngày, rốt cục cũng không nhịn được mở miệng nói: "Thế nhưng ta..."
Phương Quý bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Ngươi không phải nói là muốn ở lại với ta sao?"
Trương Vô Thường lập tức cảm thấy choáng váng: "Ta nói như thế vào lúc nào?"
"Ngươi ở lại bảo hộ ta, lấy công chuộc tội!" Phương Quý khoát tay áo, lười nhác tranh luận cùng với hắn: "Ai bảo lúc trước ngươi chế giễu ta?"
Trương Vô Thường đã sắp phát điên: "Ta thật sự không có chế giễu ngươi..."
"Chế giễu hay không chế giễu, chẳng lẽ trong lòng của ta còn không biết rõ?" Phương Quý trực tiếp không để ý tới hắn, chuyển hướng sang đám người Mạnh Tiểu Nga nói: "Sự tình liền quyết định như vậy, mấy người các ngươi trở về, ta cùng với Tiểu Trương sư đệ sẽ ở lại, đương nhiên, vào thời điểm các ngươi đào tẩu, vẫn phải giúp ta làm một chuyện..."
Hắn cười phi thường hòa khí, khoa tay một chút, nói: "Một chuyện rất rất nhỏ!"
"Hạng sư huynh, chúng ta nhất định phải canh chừng tại chỗ này sao?"
Vào lúc Phương Quý giúp đỡ mấy vị đồng môn chuẩn bị đào tẩu ở dưới lòng núi, ở bên trên núi, Hạng Quỷ Vương đang lộ ra vẻ mặt âm trầm, yên lặng xếp bằng ở trên một tảng đá lớn, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sườn núi nhỏ trước mặt, không chớp mắt, giống như là không muốn buông tha cho bất kỳ chi tiết nào, hiện tại cả người đều là bùn, trên người càng có nhiều vết bầm tím, thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng lại không để ý tới bản thân, chỉ ngồi canh chừng ở đây!
Ở bên cạnh hắn, còn có năm, sáu vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông may mắn còn sống sót, bọn hắn cũng chia thành nhiều đội, đi tuần tra xung quanh, nhưng sau khi đi vài vòng, vẫn là không nhịn được mà trở về bẩm báo: "Chúng ta đã canh chừng hơn nửa ngày, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, nói không chừng là truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm đã thật sự chết ở dưới núi, chúng ta..."
"Hắn không có khả năng chết!" Hạng Quỷ Vương lạnh giọng nói: "Tên tiểu quỷ kia tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình tự chôn chính mình, nói không chừng là vào thời điểm chúng ta canh chừng ở chỗ này, hắn lại thảnh thơi nghỉ ngơi ở dưới núi, nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng không thể một mực trốn ở dưới núi, sớm muộn cũng sẽ phải đi ra, mà chỉ cần hắn dám lộ diện, vậy thì liền nhất định phải giết hắn để báo thù cho sư huynh đệ..."
Những người ở chung quanh nghe thế, cũng đều lộ ra sắc mặt ảm đạm.
Quay đầu nhìn lẫn nhau, ở trong lòng cũng đều có một chút bi thương, trước đây bọn hắn ở dưới sự suất lĩnh của Khuất Chân Huyễn đuổi giết truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm, vốn cho rằng là chuyện dễ như trở bàn tay, lại không ngờ được, tên tiểu quỷ kia trước tiên giết chết Khuất Chân Huyễn, lại làm sập núi, ở dưới tình huống đại loạn, hai mươi người bọn hắn, bây giờ lại chỉ còn lại bảy người, trọn vẹn bị hủy diệt hai phần ba, đây là tổn thất thảm trọng cỡ nào?
Cho nên cũng khó trách bây giờ Hạng Quỷ Vương cắn chặt hàm răng, nhất định phải giết tên tiểu quỷ kia.
"Chỉ là, cứ như vậy, sự tình Trúc Cơ..." Có người chần chờ, không nhịn được mở miệng nói.
Bọn hắn cũng không có hồ đồ, nói trắng ra là, lần tiến vào bí cảnh này là để Trúc Cơ.
Cho dù là đối phó với Thái Bạch Tông, cũng đều chỉ là cam đoan chính mình có thể đoạt được càng nhiều tài nguyên Trúc Cơ mà thôi, giết người cũng tốt, bị giết cũng tốt, đều là hành động bất đắc dĩ, cuối cùng đoạt được bao nhiêu tài nguyên Trúc Cơ, mới là sự tình mà bọn hắn quan tâm nhất...
Hạng Quỷ Vương lạnh giọng mở miệng: "Không báo thù cho Khuất sư huynh, làm sao còn có mặt mũi đi đoạt tài nguyên Trúc Cơ?"
Đám đệ tử ở chung quanh nghe vậy, lập tức giữ im lặng.
Sau khi Khuất Chân Huyễn chết, bằng vào tu vi cùng với thực lực của Hạng Quỷ Vương, chưa chắc đã là cao nhất ở trong đám đệ tử Khuyết Nguyệt Tông còn lại, nhưng hắn chính là đệ tử thân truyền của tông chủ Khuyết Nguyệt Tông, địa vị lại là cao nhất, những đệ tử Khuyết Nguyệt Tông này cũng chỉ có thể dựa vào mệnh lệnh của hắn để hành sự.
Nếu như hắn hạ quyết tâm, những người khác cũng chỉ có thể đừng chờ ở đây với hắn!
Thấy mấy vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông này lại đi tuần tra một lần nữa, Hạng Quỷ Vương lại không nhịn được mà thở dài nặng nề.
Vừa rồi hắn cũng đã truyền tin cho Lục Chân Bình dẫn đầu Linh Lung Tông, từ câu trả lời thuyết phục của nàng mà nói, các nàng hiện tại cũng đang giằng co cùng với Thái Bạch Tông Lý Hoàn Chân, hi vọng đám người bọn hắn chạy tới trợ giúp một chút sức lực, nhưng hắn làm sao có thể rời đi được?
Lần này Khuyết Nguyệt Tông ăn thua thiệt quá lớn, người dẫn đầu bị giết, đồng môn lại tổn hại hơn phân nửa, tương đương với ném đi hết mặt mũi, nếu như không chém giết truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm, vậy thì coi như cuối cùng bốn đại tiên môn giành được thắng lợi, cuối cùng đến lúc phân phối tài nguyên Trúc Cơ, Khuyết Nguyệt Tông không lập ra một chút công lao nào, nhân số lại ít, làm như thế nào có thể tranh đoạt được tài nguyên Trúc Cơ ở trong tay của ba đại tiên môn?
Dù sao, mặc dù bốn đại tiên môn liên thủ, nhưng ở giữa lẫn nhau vẫn có cạnh tranh.
Mà tương phản, nếu như hắn có thể thành công chém truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm, lại trở về giúp ba đại tiên môn một tay, Khuyết Nguyệt Tông chính là lập công lớn, tới lúc đó, vô luận như thế nào, người dẫn đầu của ba đại tiên môn khác cũng không dám hà khắc với Khuyết Nguyệt Tông!
Bởi vậy, hắn đã hạ quyết tâm, coi như là ôm cây đợi thỏ, cũng phải chờ tên tiểu quỷ kia xuất hiện.
Chỉ là không ngờ được, chờ lâu như vậy, tên tiểu quỷ kia làm sao vẫn một mực không xuất hiện?
"Chẳng lẽ hắn đã thật sự bị đè chết ở bên trong?"
Mặc dù thái độ của hắn rất kiên quyết, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà có một chút nóng nảy.
Hắn đã canh chừng ở nơi này hơn nửa ngày công phu, hơn nữa còn bày ra pháp trận ở trên ngọn núi nhỏ này, đệ tử Khuyết Nguyệt Tông may mắn còn sống sót càng là một mực tuần tra chung quanh, chỉ cần Phương Quý lộ ra một chút bóng dáng, tất nhiên sẽ lập tức bị hắn phát giác, nhưng đợi lâu như vậy, lại ngay cả một điểm động tĩnh cũng không có, chuyện này đã nói rõ, hoặc là Phương Quý đã thật sự bị đè chết, hoặc là hắn đang trốn dưới mặt đất ngủ một giấc...
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạng Quỷ Vương quả nhiên là có một chút đứng ngồi không yên.