Chương 287: Tạo ra hung thú
Nhìn một màn những con linh thú điên dại kia mạnh mẽ đâm tới, công kích lung tung, Trương Vô Thường đã có một chút tuyệt vọng nói: "Món đồ Phong Thần Tửu kia, coi như là người uống vào cũng đều sẽ đại phát tính điên, thậm chí là lục thân không nhận, huống chi là linh thú? Nhìn chúng nó gào rống như vậy, hiện tại tất cả linh thú trên cơ bản cũng đều đã điên rồi, loạn thành một bầy, mấy chỗ địa nhãn này đã trở thành cấm địa, cho dù là ai cũng không có cách nào tới gần..."
Vào lúc đoán được cách làm của Phương Quý, hắn liền có một chút lo lắng, bây giờ, lo lắng đã trở thành sự thật.
Lúc đầu kế hoạch mà hắn cùng với Phương Quý thương lượng là, đoạt địa nhãn từ trong tay của ba đại trong tiên môn, sau đó hủy Thần Mộc Địa Nhãn của bọn hắn, tập trung tất cả Huyết Tinh vào trong địa nhãn của Hỏa Vân Tông, mà bây giờ, trên cục diện nhìn như là một mảnh tốt đẹp, ba đại tiên môn đều loạn thành một đoàn hỏng bét, nhưng mấu chốt là nhiều linh thú nổi điên xông loạn xung quanh như vậy, hắn cùng với Phương Quý cũng không dám tới gần địa nhãn!
Ngay cả người cũng không đến gần được, làm như thế nào để hủy đi Thần Mộc Địa Nhãn của bọn hắn?
"Xác thực là đều đã nổi điên..."
Lúc này Phương Quý thì là nhìn cục diện do một tay mình tạo thành ở phía xa xa, rất là hài lòng.
Những linh thú tiên môn kia, cũng không phải là mỗi một con đều ăn thịt linh thú do hắn tỉ mỉ chế biến, cũng sẽ không có khả năng mỗi một con đều nổi cơn điên, chỉ bất quá, những con không có phát cuồng kia, trước tiên liền bị linh thú nổi cơn điên, hơn nữa còn có lực lượng đại kia xé nát, cho nên bây giờ còn dư lại, cũng chỉ là linh thú nổi cơn điên mà thôi, bây giờ cũng thực sự là cuồng tính đại phát, lục thân không nhận, ai cũng không tới gần được!
"Nhưng đây chính là cơ hội của chúng ta!" Phương Quý cười phá lên, bỗng nhiên đưa tay nói: "Vượng Tài đâu!"
Anh Đề run run rẩy rẩy trườn lên, trong ánh mắt nhìn Phương Quý khá là cẩn thận từng li từng tí.
"Hiện tại liền dựa vào ngươi trấn trụ bọn hắn!" Phương Quý nắm chặt lấy đầu của Anh Đề, bỏ một viên Khí Huyết Đan vào trong miệng của nó, không có cách nào, hiện tại chỉ có thể cưỡng ép cho ăn, nếu không thì Anh Đề có đánh chết cũng không dám ăn đồ vật hắn cho, còn Trương Vô Thường ở bên cạnh nghe lời nói của Phương Quý, thì lập tức lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói: "Dựa vào nó? Đầu Anh Đề này của ngươi, phẩm cấp cũng xem như là tốt, nhưng những linh thú đang nổi cơn điên này, làm sao có thể để nó vào mắt?"
Anh Đề vội vàng gật đầu nhẹ, giống như là rất tán thành với lời nói của Trương Vô Thường, sau đó tội nghiệp nhìn Phương Quý.
"Vượng Tài là không được, nhưng nếu như là hung thú thì sao?" Phương Quý thì là bình chân như vại, nói vô cùng chắc chắn.
Trương Vô Thường nghe được liền khẽ giật mình hỏi: "Hung thú có lẽ là có thể, nhưng ở trong bí cảnh này, làm sao có thể có hung thú?"
Trong năm đại tiên môn Sở quốc, mỗi một phe tiên môn đều nuôi dưỡng một chút hung thú, nhưng tranh chấp bí cảnh, chính là đệ tử cảnh giới Dưỡng Tức cầu tài nguyên Trúc Cơ, tự nhiên sẽ không có khả năng cho phép bọn hắn mang theo hung thú tiến vào đại sát tứ phương, cho nên, mạnh nhất ở trong bí cảnh cũng chính là linh thú, hoặc nói một cách khác, bây giờ ở trong bí cảnh, mạnh nhất chính là những linh thú nổi cơn điên, lực lượng đại tăng bây giờ.
"Không có hung thú, liền tạo ra một con hung thú..." Phương Quý hiển nhiên đã sớm có chủ ý, không có nhiều lời, trực tiếp lấy ra một cái bình màu đen.
Hắn mở bình ra, đã thấy ở bên trong lại là một đoàn thú huyết đen sì, tản ra mùi gay mũi, hắn cũng không giải thích nhiều, trực tiếp liền xối bình thú huyết này lên trên đầu của Anh Đề, Anh Đề cũng không dám tránh, chỉ là thành thành thật thật đứng yên.
"Đây là cái gì?" Trương Vô Thường ngửi thấy mùi thú huyết, giật mình hỏi.
"Vào thời điểm ta vừa được giao cho danh ngạch tiến vào bí cảnh, có mấy người Thanh Khê Cốc tới tìm ta, đánh cược cùng với ta, muốn ta chủ động từ bỏ danh ngạch tiến vào bí cảnh, mà tiền đặt cược bọn hắn lấy ra cũng không giống nhau, có người cho ta Đại Bảo Huyết Đan, có người cho ta Sinh Sinh Tạo Huyết Đan, cũng có người trực tiếp cho ta linh thạch, còn có một người, đã quên tên, hắn cho ta một bình thú huyết hung thú..." Phương Quý cười cười giải thích, vỗ vỗ đầu của Anh Đề, nói: "Tối thiểu là hiện tại Vượng Tài đã giống như là một con hung thú!"
"Có thể...có thể làm được sao?" Trương Vô Thường lập tức hiểu được dụng ý của Phương Quý, sợ hãi nói.
"Thử một chút chẳng phải là sẽ biết!" Phương Quý chẳng hề để ý, hướng về Anh Đề nói: "Chuyện này có thể thành công hay không chính là dựa vào ngươi, đây là thời điểm biểu hiện uy phong!"
Vừa nói xong, hắn đã ngồi xếp bằng ở trên đầu của Anh Đề, ôm độc giác của nó, mệnh lệnh cho nó lập tức lao ra, Anh Đề cũng giống như nghe rõ lời nói của Phương Quý, ngẩng cái đầu to lên thật cao, chậm rãi trườn ra ngoài từ chỗ ẩn thân, nhìn trái nhìn phải.
"Rống..."
Anh Đề mới vừa mới hiện thân, cũng đã bị các linh thú mạnh mẽ đâm lung tung ở trong địa bàn Hàn Sơn Tông phát hiện, nhất thời tiếng thú rống liên thanh, có chừng ba, bốn con linh thú điên cuồng đánh tới, hai mắt đỏ tươi, muốn lao vào, chỉ là đột nhiên ngửi được mùi ở trên người của Anh Đề, lập tức có một chút khiếp đảm, cưỡng ép thu lại thế công, đừng ở cách đó không xa nhìn chòng chọc vào Anh Đề.
Mùi hung thú, trời sinh liền có áp chế đối với yêu thú.
Chỉ bất quá bọn chúng dù sao cũng vừa uống xong Phong Thần Tửu, lại thấy mùi trên người của Anh Đề không đúng lắm, cho nên mới trù trừ không tiến.
"Bọn chúng đều sợ ngươi, hãy dọa chạy bọn chúng..."
Phương Quý nắm chặt lấy độc giác của Anh Đề, lặng lẽ dặn dò nó.
Thế là Anh Đề đánh bạo, từ từ trườn về đằng trước, há miệng kêu to: "Xì xì xì..."
"Rống rống..."
Bản ý là muốn hù dọa bọn chúng một chút, không nghĩ tới vài con thú điên này nghe nó kêu to, ngược lại càng tiến lên hơn mấy bước, thân thể đã đè thấp, sát ý huyết hồng trong mắt lưu động, trở nên kích động, trong cổ gầm nhẹ, tựa hồ sau một khắc liền muốn nhào lên.
Phương Quý giận dữ, đưa tay vỗ vào đầu của Anh Đề một cái, nói: "Đã nói kêu như vậy là không có khí thế!"
Anh Đề vừa uỷ khuất vừa phẫn nộ, rụt ra sau, thấy những con thú điên trước người kia lá gan càng lúc càng lớn, tựa hồ sẽ lập tức nhào về phía mình, nó cũng quyết định chắc chắn, bỗng nhiên nén đủ lực lượng, nghiêm nghị sủa to: "Uông uông uông..."
Tiếng sủa đột nhiên xuất hiện vang vọng khắp nơi, lập tức khiến cho đám cuồng thú chung quanh làm bộ muốn lao vào giật nảy cả mình.
Cũng không biết là lúc này ở trong lòng sinh ra một loại mê mang nào đó, hay là bị thanh âm điếc tai nhức óc này dọa sợ, vốn là ngửi ngửi khí tức hung thú trên người của Anh Đề đã khiến cho bọn chúng e ngại, vào lúc này cũng không khỏi lui lại về phía sau.