Chương 289: Giàu to
"Ồ? Đệ tử Linh Lung Tông thế mà vẫn còn có một chút thủ đoạn..." Phương Quý nhìn thấy từ phía xa, ngược lại là có một chút ngạc nhiên khen một câu.
So sánh cùng với Hàn Sơn Tông, cục diện của Linh Lung Tông xem như là tốt nhất, chuyện này có liên quan cùng với thủ đoạn ngự thú của các nàng, Linh Lung Tông am hiểu luyện pháp khí Linh Lung, cũng thôi diễn công dụng của những pháp khí này tới cực điểm, bình thường các nàng ngự thú, chính là thông qua những chiếc chuông bạc này, mà bây giờ, mặc dù linh thú đều đã phát cuồng, nhưng những ngân thanh này vẫn có thể áp chế sát ý của linh thú tới một mức độ nào đó.
"Đã như vậy còn không chịu đào tẩu, vậy thì ta sẽ giúp các ngươi một chút..." Phương Quý cười lớn, khu động Anh Đề bay thẳng tới, khoảng cách còn xa, liền đột nhiên dùng tay bóp pháp ấn, lăng không một trảo, ở bên người lập tức có một khối cự thạch giống như núi nhỏ bay lên, kình phong ầm ầm, đập thẳng về phía ba vị nữ đệ tử Linh Lung Tông kia.
"Không tốt, người nào tập kích Linh Lung Tông chúng ta?"
Ba vị đệ tử Linh Lung Tông kia đang áp chế linh thú phát cuồng chung quanh, vốn là đã cực kỳ gian nan, bỗng nhiên có một khối cự thạch giống như núi nhỏ đè ép xuống, lập tức khiến cho ba người kinh hãi, không nghĩ ngợi một chút nào, liền lộn nhào sang bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh thoát được kết cục bị cự thạch đè ở phía dưới, bất quá kể từ đó, tiếng chuông đã loạn, cuồng thú ở chung quanh nhất thời nhào lên.
"Thái Bạch Tông Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phương Quý lão gia đã đến..."
Phương Quý đang bay thẳng tới thì hưng phấn kêu to, thuận thế thi triển một đạo phi kiếm, chém ở trên Thần Mộc Địa Nhãn.
"Huyết Tinh..."
Ở trước người của ba vị nữ đệ tử Linh Lung Tông có linh thú nhìn chằm chằm, lại thêm tuyệt đối không ngờ được Phương Quý vừa đến liền chém Thần Mộc Địa Nhãn, cho nên không kịp ngăn cản, nhìn thấy sương đỏ trong địa nhãn dâng lên, mới phản ứng lại, lập tức tràn đầy kinh hãi, vào lúc vội vã quay đầu nhìn lại, đã thấy Phương Quý sớm điều khiển con quái xà sủa uông uông kia, trốn ra xa mấy chục trượng nhanh như chớp.
"Ha ha, lúc này tất nhiên sẽ giàu to..."
Mà sau khi dùng một kiếm chém Thần Mộc Địa Nhãn của Linh Lung Tông rồi nghênh ngang rời đi, lúc này ở trong lòng của Phương Quý tràn đầy hưng phấn, vừa rồi sau khi hắn chém gốc Thần Mộc Địa Nhãn kia, cố ý không có tránh né, nuốt một ngụm sương đỏ tràn ngập ra, lúc này càng là cảm giác được khí huyết thịnh vượng, trong lòng cũng hiểu được điều gì đó, mừng vui gấp bội, tâm tình càng là cực kỳ vui mừng, tràn đầy phấn khởi, bay thẳng đến địa bàn của Khuyết Nguyệt Tông.
"Giết, giết đám súc sinh tạo phản này..."
Vào lúc đi tới địa bàn của Khuyết Nguyệt Tông, đã thấy một phen cảnh tượng khác, đệ tử Khuyết Nguyệt Tông dũng mãnh, không chạy trốn tứ phía giống như đệ tử Hàn Sơn Tông, cũng không dốc hết toàn lực áp chế linh thú nổi cơn điên giống như đệ tử Linh Lung Tông, mà là từng người vung đao, chém giết với linh thú nổi cơn điên nhà mình, từng người giết đến mức giống như là huyết nhân.
"Uông uông uông..."
Trong lúc đang chém giết, lại chợt nghe được một trận tiếng chó sủa từ xa mà đến, linh thú nổi cơn điên ở chung quanh, cũng giống là ngửi được mùi gì đáng sợ, cuồng ý giảm xuống, bỏ chạy tứ tán, các đệ tử Khuyết Nguyệt Tông mạnh mẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy ở nơi xa có một luồng khói đen đánh tới, trong khói đen, lại là một đầu quái xà sủa uông uông, trên đầu quái xà, thì một đạo thân ảnh dương dương đắc ý ngồi xếp bằng.
"Vù!"
Đối phương vọt vào, làm như không thấy đám đệ tử Khuyết Nguyệt Tông ở chung quanh, trực tiếp đánh ra mấy đạo kiếm quang, chặt đứt thần mộc trong địa nhãn rồi cười ha hả rời đi, tới lui rất tự nhiên, giống như là nhà của mình...
"Phong sư huynh, đây là có chuyện gì?" Phương Quý đến cũng nhanh đi cũng nhanh, đám đệ tử Khuyết Nguyệt Tông ở chung quanh lại giết đến mức đầu óc choáng váng, thế mà nhất thời không kịp phản ứng.
"Cái đệch..."
Một vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông lớn tuổi nhất rút đao của mình từ trong cổ của linh thú chết thảm dưới chân, ngây ngốc nhìn bóng lưng Phương Quý rời đi, bỗng nhiên phản ứng lại: "Người kia là Thái Bạch Tông Quỷ Ảnh Tử Phương Quý, hắn thế mà lại chặt thần mộc của chúng ta..."
"Thần Mộc Địa Nhãn bị chặt đứt, Huyết Tinh đều đã biến mất, vậy...vậy phải làm sao bây giờ?"
Lúc này mấy vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông khác cũng không đoái hoài tới việc liều mạng cùng với linh thú nhà mình, thất kinh hô lớn.
"Xảy ra chuyện lớn rồi!" Vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông lớn tuổi nhất kia giận dữ hô to: "Nhanh chóng rời khỏi đây, mời Khuất sư huynh đến chủ trì đại cục..."
...
"Ha ha, lần này coi như là có thu hoạch lớn chứ?"
Mà vào thời điểm ba tông Hàn Sơn, Linh Lung, Khuyết Nguyệt đều đã loạn thành một đoàn, cũng hoảng hốt thành một đoàn, Phương Quý thì đang vui mừng hớn hở trở về cùng với Trương Vô Thường, thuận tay chém thần mộc ở trong mấy chỗ địa nhãn nhỏ xung quanh, lúc này mới yên tâm cưỡi Anh Đề sủa uông uông uy phong lẫm lẫm trở về địa bàn Hỏa Vân Tông, vừa nhìn vào trong địa nhãn, lập tức mừng rỡ.
Bây giờ ở trong địa nhãn của Hỏa Vân Tông, gốc thần mộc kia, thế mà cao hơn so với trước đó gấp ba, hơn nữa Huyết Tinh ở phía trên một khoả tiếp lấy một khoả, chen chúc ở trên thần mộc, đỏ rực một mảnh!
"Chừng này phải có đến hơn 20 cân?" Trương Vô Thường nhìn đến mức sững sờ, đồng thời cảm thấy may mắn.
Còn may còn may, nguyên lai là chém các thần mộc khác, Huyết Tinh quả nhiên sẽ tụ tập lại cùng một chỗ!
"Hồ nháo! Hồ nháo!"
Ở trong bí cảnh hỗn loạn tưng bừng, mà ở bên ngoài bí cảnh, tông chủ của bốn đại tiên môn thì đều đã không kìm nén được lửa giận bừng bừng trong lòng, đồng thời vỗ bàn đứng dậy, thanh âm vang xa, ngay cả đám đệ tử của năm đại tiên môn đang đứng ở ngọn núi bên cạnh cũng giật nảy cả mình, đây cũng không phải là công phu dưỡng khí của tông chủ bốn đại tiên môn quá kém, mà thật sự là sự tình phát sinh trong bí cảnh đã khiến cho bọn hắn không nhịn được.
Ngay từ đầu nhìn thấy tình huống của Lý Hoàn Chân cùng với người dẫn đầu của ba đại tiên môn ở bên kia, bọn hắn còn cảm thấy đại cục đã định, nhìn thấy Phương Quý bị vây ở chỗ địa nhãn của Hỏa Vân Tông, đi cũng không đi được, mà ở lại cũng không sống được, càng là cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng tuyệt đối không ngờ được, cục diện tiếp đó, thế mà biến thành một xu thế khác trong nháy mắt, bọn hắn có thể kìm nén đến lúc này mới vỗ bàn, đã là có hàm dưỡng vô cùng tốt.
Chặt Thần Mộc Địa Nhãn?
Khiến cho linh thú coi như trân bảo của ba đại tiên môn đều nổi điên?
Hai loại thủ đoạn này vừa ra, hiện tại bọn hắn liền có một loại xúc động mãnh liệt muốn bóp chết Phương Quý!
Mấu chốt nhất là, điều bọn hắn không muốn thấy nhất là, Phương Quý không chỉ làm như vậy, mà còn làm thành công!
Mà đón lửa giận của tông chủ bốn đại tiên môn, tông chủ Thái Bạch Tông thì sắc mặt cũng đều có một chút mất tự nhiên, hắn ngồi ở giữa tông chủ của bốn đại tiên môn thịnh nộ không thôi, luôn cảm thấy cười cũng không được, giận cũng không được, ngồi yên không thay đổi sắc mặt, càng là không quá phù hợp...