Cửu Tiêu

Chương 314: Pháp ấn cổ quái

Chương 314: Pháp ấn cổ quái


Mà cử động đột ngột cùng với cấp bách như vậy, thậm chí suýt nữa đã khiến cho hắn bị binh khí của đối thủ quét trúng.
Sau khi thối lui ra khỏi vòng chiến, hắn lại lảo đảo lui về phía sau mấy bước, mới gắt gao nhìn về phía trước, tập trung vào một người nào đó.
"Không đúng..." Thấy Lý Hoàn Chân khẩn trương như vậy, Phương Quý đang cao hứng bừng bừng mang người đi tới, cũng vội vàng nhấc tay, ra hiệu cho đám đồng môn ngừng lại.
"Đám người Thái Bạch Tông các ngươi, thật đúng là chán ghét..."
Ở trong đại trận Hỏa Vân Tông, vào thời điểm chín vị đệ tử hạch tâm của bốn đại tiên môn đang vây công Lý Hoàn Chân kia cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đang lo lắng là có cần tiến lên tiếp tục đuổi giết hay không, liền chợt nghe thấy ở phía sau bọn hắn có một thanh âm vang lên, sau đó, chín người này đồng thời cảm cảm giác được một loại áp lực vô hình, thân hình cứng đờ theo bản năng, nhao nhao quay đầu nhìn về phía sau, biểu lộ trở nên vô cùng kinh nghi.
"Lục sư tỷ, ngươi..." Nói chuyện trước chính là đệ tử Linh Lung Tông Vân Nữ Tiêu, sắc mặt của nàng vô cùng kinh hỉ.
Lúc này ở trong chỗ sâu đại trận Hỏa Vân Tông, đã có một người đứng lên, chính là Lục Chân Bình vừa rồi đã bị trọng thương, nàng trước sau bị thương nặng hai lần, vốn nên là người thụ thương nặng nhất ở trong ba người dẫn đầu, nhưng vào lúc này, hết lần này tới lần khác chỉ có một mình nàng đứng lên một lần nữa, hơn nữa một thân thương thế đều phảng phất như biến mất, chỉ là sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, quanh người quấn quanh lấy một loại thanh khí cổ quái nào đó.
Loại thanh khí này quấn quanh, khiến cho cả người của nàng đều trở nên cổ quái, hư không ở chung quanh đều hứng chịu phải ảnh hưởng, vặn vẹo thành hình dạng như gợn sóng vậy, nhẹ nhàng bước ra một bước, chỗ mặt đất dừng chân, liền xuất hiện vô số vết rách tinh mịn.
"Ngươi..." Đón ánh mắt của nàng, Lý Hoàn Chân phảng phất như bị một thân khí tức của nàng chấn nhiếp, nói chuyện cũng đều có một chút run rẩy.
Lục Chân Bình từ từ đi về phía trước, thản nhiên nói: "Tránh ra, hoặc là chết!"
"Con bà nó, xú bà nương nhà ngươi là bại tướng dưới tay, lại còn dám nói chuyện cuồng ngạo như thế?" Phương Quý vừa vọt tới bên cạnh đại trận Hỏa Vân Tông, liền thấy được một màn Lục Chân Bình đứng dậy, trong lòng cũng cảm thấy nao nao.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn liền cảm giác được vị Lục Chân Bình này không giống với các đệ tử tiên môn khác, có một chút khó có thể đối phó, cho nên trước tiên chém một kiếm khiến cho nàng trọng thương, mặc dù về sau bị các đệ tử khác ngăn cản, luôn luôn không thể chém giết nàng, nhưng thấy nàng bị thương nặng như thế, cũng hẳn là không còn sức đánh một trận, lại không ngờ được, nàng thế mà thật sự khôi phục thương thế, còn đứng lên, xuất khẩu cuồng ngôn.
Trong lòng hắn nhất thời có một chút xem thường, coi như đã khôi phục thương thế thì thế nào, đệ tử của bốn đại tiên môn đã chết thì chết, bị thương thì thương, đã không còn lực lượng chống lại Thái Bạch Tông, xú bà nương này lấy đảm lượng tới từ đâu, ngược lại còn nói năng như vậy?
"Không nên nói lung tung!" Cũng vào lúc Phương Quý thốt ra câu nói này, sắc mặt của Lý Hoàn Chân bỗng nhiên đại biến, quay người hung hăng khiển trách Phương Quý một câu, sau đó hắn liền vội vàng xoay người lại, gắt gao nhìn Lục Chân Bình, cũng không phải là nhìn nàng, mà là nhìn linh tức quanh người của nàng, hắn phảng phất như nghĩ tới điều gì, mặc dù còn không dám xác định, nhưng đã lộ ra biểu lộ sợ hãi đầy mặt.
"Lục...Lục sư muội..." Lý Hoàn Chân mở miệng, cuống họng phảng phất như lộ ra có một chút không lưu loát, có một chút gian nan nói: "Ngươi...ngươi bây giờ..."
Hắn nói rất chậm, hoặc là bởi vì hiện tại hắn không biết nên nói cái gì.
Lục Chân Bình đạm mạc nhìn hắn một cái, đánh gãy sự khó xử của hắn, nói: "Lý Hoàn Chân, ngươi có phải là đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông hay không?"
Lý Hoàn Chân ngẩn ngơ, vẫn là từ từ gật đầu nhẹ.
Lục Chân Bình thản nhiên nói: "Như vậy nói một cách khác là ngươi có thể thay Thái Bạch Tông làm chủ?"
Lý Hoàn Chân hơi chần chờ, vẫn gật đầu.
Trên mặt của Lục Chân Bình lộ ra nụ cười có mấy phần chế nhạo, hỏi: "Nếu ngươi có thể thay Thái Bạch Tông làm chủ, vậy vì sao trước đó chúng ta rõ ràng đã ký kết khế ước, quyết định tốt phân chia tài nguyên trong bí cảnh, kết quả là ngươi lại muốn đổi ý?"
Lý Hoàn Chân ngây ngẩn cả người, có một chút á khẩu không trả lời được.
Lúc đó hắn ký kết khế ước, vốn là rất có thành ý, nhưng tình thế lại biến hoá quá nhanh, hắn làm sao biết được, mình chân trước vừa mới ký kết khế ước, chân sau liền truyền đến tin tức Phương Quý đoạt hết Huyết Tinh tại chỗ sâu bí cảnh?
Lại đến về sau, Phương Quý dùng Huyết Tinh để uy hiếp, bức bốn đại tiên môn đàm phán, chẳng lẽ mình phải giả bộ như không nhìn thấy?
Phương Quý dùng một kiếm đánh bại người dẫn đầu của ba đại tiên môn, ưu thế rõ ràng như vậy, chẳng lẽ mình sẽ không bắt lấy?
Coi như mình không bắt lấy, chính Phương Quý cũng có thể giải quyết chuyện này, mình thân làm đệ tử chân truyền, phải đặt mặt mũi ở chỗ nào?
Lý Hoàn Chân là thật sự không cảm thấy chuyện mà mình làm có vấn đề, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không thể nói ra một chữ nào.
"Định ra khế ước, lại không tuân thủ, chính là bất tín, mặt ngoài là ký kết khế ước với chúng ta, nhưng lại âm thầm phái người tiến vào chỗ sâu bí cảnh đánh lén, chính là bất nghĩa, nếu Thái Bạch Tông các ngươi đã bất tín bất nghĩa, vậy thì ta cần gì phải tha mạng cho các ngươi?"
Vào Lục Chân Bình nói đến đây, khẩu khí đột nhiên trở nên nặng nề, hai tay kết ra một đạo pháp ấn cổ quái ở trước ngực, rõ ràng là khác biệt cùng với pháp ấn mà năm đại tiên môn Sở Quốc bình thường thi triển, mang theo một loại cổ quái không hiểu, hơn nữa còn có ý vị thần thánh mờ mờ ảo ảo!
Theo việc nàng kết ra đạo pháp ấn này, linh tức cổ quái ở quanh người của nàng, cũng ầm ầm một tiếng trở nên tăng vọt, trở nên càng thêm ngưng luyện, giống như là dải lụa bay khắp bầu trời, vô luận là Lý Hoàn Chân hay là các đệ tử hạch tâm của bốn đại tiên môn ở chung quanh, vào lúc này cũng đều kinh hãi, phảng phất như bị cỗ khí tức vô hình kia chấn nhiếp, nhao nhao lui về phía sau một bước, trong ánh mắt nhìn về hướng Lục Chân Bình, đã có một chút sợ hãi.
"Lục sư tỷ nàng..." Liền ngay cả đệ tử Linh Lung Tông Vân Nữ Tiêu, vào lúc này cũng đều ý thức được có một chút không đúng.
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết, Linh Lung Tông nhà mình có loại bí pháp nào, có thể tu luyện ra linh tức đáng sợ bực này.
"Lục sư muội, ngươi chớ...chớ nên hiểu lầm..." Mà cũng vào lúc này, Lý Hoàn Chân cũng xác định ra điều gì đó trong nháy mắt, lộ ra sắc mặt kinh hãi.
Hắn vốn là xuất thân từ thế gia, lại bái sư Đại trưởng lão Hỏa Hầu Quân có cảnh giới cao thâm và kiến thức rộng rãi bực này, một thân kiến thức tự nhiên cũng nhiều hơn một chút so với người khác, nếu như trước đây hắn thấy được một thân linh tức của Lục Chân Bình, vẫn chỉ là đoán được điều gì đó mà nói, như vậy khi nhìn thấy Lục Chân Bình kết ra loại pháp ấn cổ quái kia, liền lập tức xác định được suy đoán ở trong lòng...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất