Chương 54: Bệ đá
Một dặm đường cuối cùng trong thí luyện Thập Lý Cốc cũng không có cấm chế cùng với chướng ngại, đối với các đệ tử khác mà nói, đoạn đường này là thoải mái nhất, toàn lực lao tới là được, nhưng đối với những đệ tử xông xáo ở phía trước nhất như bọn hắn mà nói, lại là gian nan nhất, bởi vì bọn hắn cần thi triển thủ đoạn đối với người cạnh tranh, minh tranh ám đấu, cướp đoạt thứ tự tốt hơn một chút!
Nhất là đối với Trương Xung Sơn mà nói, tốc độ hắn xông qua ba cửa ải không được tính là nhanh nhất, vào sau khi hắn xông ra cửa thứ ba đã nhìn thấy ở phía trước có một số đệ tử Ô Sơn Cốc siêu quần bạt tụy đã sớm chạy tới trước, bản thân hắn đã có một chút rớt lại phía sau, cũng không biết có bao nhiêu danh ngạch Top 10 bị bọn hắn chiếm đi, hắn bây giờ tự nhiên cho dù liều mạng cũng phải đè ép người ở chung quanh.
"Bá" "Bá" "Bá"
Không chỉ có Trương Xung Sơn nghĩ như vậy, mấy người ở chung quanh hắn đồng thời xông ra cửa thứ ba cũng nghĩ như vậy, khoảng chừng bốn, năm người vào lúc này đang chân đạp phi kiếm, vội vã lao về phía trước, hai tay lại không khách khí một chút nào, thi triển các loại pháp thuật cùng với phù triện, liều mạng đánh ra chung quanh.
Nhìn từ phía xa, ánh lửa ngút trời, linh khí lưu chuyển, kiếm mang tung hoành xen lẫn, vô cùng lộng lẫy náo nhiệt!
"Vô luận như thế nào cũng phải chiếm được một vị trí trong Top 10..." Trương Xung Sơn âm thầm cắn răng, ở trong lòng sinh ra ý nghĩ liều một phen.
Quy củ của tiên môn rất nghiêm ngặt, nói Top 10 có ban thưởng, vậy thì chỉ có Top 10 có ban thưởng.
Cho dù là hạng thứ 11 chỉ kém một chút xíu, vậy thì đãi ngộ giữa hai bên cũng sẽ cách biệt một trời một vực!
Bởi vậy cho đến lúc này, hắn cũng liều mạng thi triển các loại thủ đoạn áp đáy hòm, mấy tấm phù triện mua với giá cao vào lúc này cũng giống như là giấy lộn không đáng tiền ném ra ngoài, mà linh tức sau khi liên tiếp xông qua ba cửa, bây giờ cũng đã trở nên có một chút khô kiệt, vào lúc này cũng được thôi động không thèm để ý một chút nào, hai tay huy động, không biết là đã thi triển bao nhiêu đạo pháp thuật lợi hại...
"Hỏa Điểu Quyết..."
"Phong Nhận Thuật..."
Bởi vì liên lụy đến tranh đấu Top 10, bây giờ ở vị trí mà mấy người Trương Xung Sơn đứng, cũng có vô số ánh mắt nhìn đến, ở giữa trận dây dưa tranh chấp của năm vị đệ tử Ô Sơn Cốc, thân ảnh của Trương Xung Sơn càng dễ thấy.
Người này dường như là Cuồng Sư tức giận, cẩm bào đung đưa, đứng ở trên phi kiếm, ở bên cạnh có một con chim lửa xoay tròn, bay về phía bên trái, đánh cho một vị đệ tử Ô Sơn Cốc ở phía bên trái bay ra khỏi phi kiếm, sau đó tay phải khẽ vung, đạo đạo kình phong như bão táp, đánh cho vị đồng môn ở bên phải cả người là máu...
Mà ở phía trước và phía sau hắn, hai vị đệ tử thấy hắn xuất thủ hung hãn cũng đều trở nên giận dữ, thế là hai người đồng thời xuất thủ, một trước một sau, hai đạo pháp lực hùng hồn đánh về phía Trương Xung Sơn, muốn đánh cho hắn rớt khỏi phi kiếm.
"Phân Thần Kiếm Quang..."
Nhưng Trương Xung Sơn lại nghiến răng nghiến lợi, đối mặt với thế công cường đại bực này thế mà không tránh không lùi, đột nhiên rót toàn bộ pháp lực vào thanh phi kiếm màu đen dưới chân, thân kiếm ông ông tác hưởng, lại phân ra mấy đạo kiếm quang màu đen, giống như hắc xà bay múa trên không trung, gào thét xoay tròn, phân biệt đánh tới hai vị đồng môn ở phía trước và phía sau hắn, lại là lấy một địch hai!
"Không hổ là thiên kiêu thế gia..."
Hai vị đệ tử kia thấy Trương Xung Sơn hung ác như vậy cũng đều không dám khinh thường, một người thì chống lên một đạo bình chướng màu xanh nhạt, một người khác thì là lấy ra hai tấm Kim Quang Phù, tế trên không trung, quanh người lập tức xuất hiện kim quang hộ thể nhàn nhạt!
"Cút xuống cho ta!"
Trong đáy mắt của Trương Xung Sơn lóe lên một tia tàn khốc, trầm giọng rống to, tay phải chợt nắm lại, thôi động một thân linh tức tới cực điểm.
"Bành" "Bành"
Chỉ nghe thấy mấy tiếng nổ vang rền, hai đạo kiếm quang màu đen đột nhiên hóa thành từng đạo loạn lưu, ảnh hưởng đến phương viên mấy trượng, hai vị đồng môn kia hoàn toàn không ngờ đến loại biến hóa này, nhất thời không quan sát, luống cuống tay chân, một người bị đánh trúng, thân hình lập tức lật lên, rớt xuống từ trên phi kiếm, lại lăn liên tục trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại.
Một người khác thì là thân hình lảo đảo một cái, không ổn định được thân hình, phi kiếm chệch hướng, Trương Xung Sơn thừa cơ vượt qua hắn.
"Trong Top 10 lần này, tất có một chỗ của ta!"
Sau khi xử lý mấy vị cường địch, tâm thần của Trương Xung Sơn đại chấn, giương mắt nhìn về phía trước, tốc độ tăng lên tới cực điểm trong nháy mắt.
Lờ mờ, hắn đã có thể nhìn thấy ở trên bệ đá cuối cùng có rất nhiều người đang đứng, cũng không biết đến tột cùng là tám người hay là chín người, nhưng không thể nghi ngờ, trên bệ đá càng có nhiều người đứng, cơ hội của hắn liền càng nhỏ, bất quá cuối cùng hắn vẫn là đã chạy tới.
Bàn về gia thế cùng với nền tảng, hắn đương nhiên là kém hơn mấy người Trương Kinh của Trương gia, Mạnh Lưu Thần của Mạnh gia, Hứa Nguyệt Nhi của Hứa gia, nhưng công sức mà hắn bỏ ra cũng không kém hơn mấy người này, bây giờ hắn càng là dốc hết toàn lực ở trong lần thí luyện này, chỉ cần có thể tiến vào Top 10 đứng song song với mấy người kia liền coi như là mở mày mở mặt!
Cũng coi như là chân chính tiến vào bên trong hàng ngũ đệ tử Ô Sơn Cốc tài năng xuất chúng nhất!
Thậm chí là phần thành tích này còn muốn khoa trương hơn Hứa Nguyệt Nhi - đại tiểu thư của Hứa gia, dù sao thì Hứa Nguyệt Nhi cũng là dựa vào thân phận của nàng, lại có sự chăm sóc của bực cao thủ như Trương Kinh, Mạnh Lưu Hồn, cho nên mới không có ai tranh chấp với nàng mà thôi, mới khiến cho nàng tiến vào Top 10...
Còn hắn chính là giết ra từ trong đám người!
Nghĩ tới đây, hắn cơ hồ là muốn ngửa mặt lên trời cười dài, hào khí tung hoành, vội vã xông về bệ đá cuối cùng của Thập Lý Cốc.
"Top 10 đã sắp có rồi nhỉ?"
Bây giờ ở bên ngoài Thập Lý Cốc cũng đang có không biết bao nhiêu ánh mắt tập trung vào bệ đá.
Thí luyện Thập Lý Cốc mỗi ba năm một lần, người trong Top 10 lần nào cũng đều là kỳ tài mà tiên môn chú ý cùng với coi trọng!
Đến lúc này, khoảng cách giữa Trương Xung Sơn với bệ đá chỉ còn có mấy trượng!
Nơi đó, chính là truy cầu mà hắn ngày nhớ đêm mong trong thời gian hai năm này!
Nhưng cũng vào thời điểm gần bay đến bệ đá, Trương Xung Sơn chợt thấy kình phong ở phía sau đập vào mặt.
"Vù!"
Một cái bóng màu đỏ giống như quỷ mị xẹt ngang qua sơn cốc, giống như chớp giật, đánh thẳng về phía sau lưng Trương Xung Sơn.
"Người nào đến nhanh như vậy?"
Trương Xung Sơn nhận ra hàn ý ở phía sau, trong lòng cũng là thất kinh, nhưng khoảng cách giữa hắn và bệ đá đã là rất gần, đến lúc này hắn căn bản là không muốn quay đầu, mà là liều mạng nhào về phía bệ đá, chỉ cần leo lên bệ đá, hết thảy cũng đều sẽ kết thúc, chính mình cũng đạt thành nguyện vọng.
Hắn cũng không tin người ở phía sau dám can đảm hạ sát thủ với hắn vào lúc này.