Cửu Tiêu

Chương 7: [HẾT]

Chương 7
Ta biết Thần tộc bao che, dung túng hắn, nhưng không ngờ họ lại sẵn sàng lấy mạng mà bảo vệ.
Mười hai Thượng thần ngồi xếp bằng giữa trời đất, triệu hồi linh nguyên, dựng lên Hộ Thần Trận – pháp trận kiên cố nhất ba giới.
Nếu ta cưỡng ép phá trận, mười hai Thượng thần ắt sẽ hồn phi phách tán.
Bọn họ mỗi người đều có chức trách riêng, nếu cùng lúc ngã xuống, ba giới nhất định đại loạn.
Và ta... cũng sẽ thành kẻ giống như Thương Lam.
Ta nheo mắt, ánh nhìn gắt gao dõi theo Thương Lam trong kết giới – hắn đang cười. Hắn còn có thể cười được!
Thần tộc thật hoang đường. Vì một kẻ như vậy mà hy sinh bao năm tu vi. Nếu đã thế, ta sẽ để chính tay họ giết chết Thương Lam.
Ta nhướng mày, lùi về sau hai bước: “Được thôi, nếu các ngươi đã muốn bảo vệ hắn như vậy, vậy ta tha hắn một mạng.”
Những người có mặt đều tròn mắt kinh ngạc nhìn ta. Tiểu tiên đồng bên cạnh Nguyệt Hoa Thần quân không nhịn được, vỗ tay reo lên: “Chúng ta bảo vệ được Chân Thần! Chúng ta gìn giữ được Thần giới!”
Tám vạn oan hồn chui về lại ngọc bài, lặng lẽ theo ta quay về U Minh.
Như con tiểu phượng kia từng nói – nhân gian ngày nào cũng có kẻ chết. Âm phủ ngày càng nhiều quỷ.
Ta vừa nghiên cứu canh Mạnh Bà, vừa nghĩ cách kiếm thêm người giúp việc cho địa phủ.
Nhưng dù có tìm thêm bao nhiêu... cũng không còn là họ nữa rồi.
Nhớ khi xưa Mạnh Bà thiếu vài lạng nước mắt, liền gọi cả bọn ta đứng quanh lò canh khóc.
Hắc Bạch Vô Thường còn có thể ép ra vài giọt, riêng ta chẳng rơi nổi lấy một chút bi thương.
Bà chưa từng hỏi ta quá khứ, chỉ dịu dàng an ủi: “Không biết khóc thì tốt. Dù là thần hay quỷ, ta chỉ mong các ngươi sống không ưu không sầu.”
Không rõ đã bao lâu, Thần tộc cao cao tại thượng rốt cuộc cũng chịu bước vào U Minh.
Trận Tru Ma năm đó trấn áp Ma chủ vốn lấy thân ma của ta làm tế lễ. Nay thần hình hợp nhất, pháp trận đã vô dụng từ lâu, Ma chủ chỉ còn chờ ngày xuất thế.
Thương Lam mang Vô Song kiếm vào Ma vực, chư thần gọi hắn là Nhật Nguyệt Thần quân, đại công vô lượng.
Nào ngờ mới vừa bước chân vào Ma uyên đã bị đánh bật ra, ma khí nhập thể, khiến Thần tộc tổn hao vô số linh đan diệu dược.
Một tiểu tiên quân bên cạnh Nguyệt Hoa chỉ lỡ miệng: “Nếu có thêm Chân Thần làm tế, Ma chủ có lẽ đời đời không thể tái thế…”
Chỉ một câu đó, liền bị Thương Lam đánh xuống Tru Tiên Đài.
Tội danh: mưu hại đồng tộc, tội không thể tha.
Nguyệt Hoa dẫn theo mười hai Thượng thần đến U Minh điện, chẳng còn vẻ cao ngạo năm xưa, giọng nhỏ nhẹ cầu khẩn: “Nếu Chân Thần Cửu Tiêu chịu đi một chuyến, Ma chủ ắt không dám tác loạn nữa.”
Ta chống cằm, nghe họ nói chuyện chúng sinh, đạo nghĩa, khẽ nhếch môi ngắt lời: “Ta thấy tiểu tiên quân kia nói đúng. Các ngươi thờ Thương Lam cả đời, giờ bảo hắn hi sinh một chút có gì là quá? Chẳng lẽ các ngươi chỉ nói đạo nghĩa với ta, mà không dám nhắc lấy một chữ với Thương Lam?”
“Ta đi cũng được. Chỉ cần các ngươi lập trận Tru Thần, ta ắt bảo hộ Thần tộc bình an vô sự.”
“Nghĩ kỹ rồi hẵng đến tìm ta.”
Năm xưa Thần tộc lấy mạng ra cược, đặt cược rằng ta sẽ không ra tay với họ, để ba giới rơi vào thống khổ.
Quả thật ta không ra tay. Huống hồ Thương Lam là Chân Thần, ta có giết hay không cũng vô nghĩa – chỉ có Tru Thần Trận, tụ toàn lực chư thần, mới có thể khiến hắn hồn diệt thần tan, như chính những gì hắn đã làm với U Minh giới.
Ma chủ xuất thế tất tìm đến Thần tộc báo thù. Giờ ta để họ chọn – muốn giữ Thần tộc, hay giữ Thương Lam?
Lại trở về Thần giới, cảm giác như cách mấy đời.
Những kẻ từng vì Thương Lam mà muốn ta chết, giờ lại cùng ta hợp lực Tru Thần.
Thương Lam hai mắt đỏ bừng, quanh thân bị ma khí quấn lấy.
Hắn vì muốn cưỡng ép tăng tu vi, mà hút đan hạch của mấy đại yêu tộc Ma giới, còn vương lại khí tức Thần tộc – rõ ràng có kẻ trong tộc trợ giúp.
Thật là... đáng chết.
Thấy ta tiến sát từng bước, Thương Lam luống cuống đẩy tộc nhân bên cạnh ra chắn đường.
Nguyệt Hoa Thần quân không nhịn được cúi đầu – Chân Thần mà họ phụng thờ như nhật nguyệt, vậy mà xem họ như vật tế thế mạng.
Nhưng Thương Lam không trốn được. Hắn chắc chắn không ngờ – thần binh thượng cổ mà hắn khát khao bấy lâu, lần đầu tiên hướng vào hắn, là để giết chết hắn.
Đôi mắt hắn rướm máu, cố cầm Vô Song chống lại Xích Tiêu. Nhưng kiếm vừa rút ra, đã bị xuyên thấu ngực, hắn nhìn chằm chằm lỗ máu giữa ngực, như không tin được.
Ta lạnh nhạt đẩy hắn vào Tru Thần Trận: “Tội nghiệt nặng nề, đạo tâm đã vỡ, dù có tu lại cũng chỉ là phế vật.”
Chú Tru Thần lại vang lên giữa trời, như chuông thần nơi Tiên phủ vang vọng.
Thương Lam trong trận điên loạn như ma, lúc khóc lúc cười, Vô Song kiếm trong tay sớm đã mất đi thần quang, chỉ còn là một mảnh sắt vụn.
Khi thần hồn hắn trong trận bị đánh tan, ta nhận được truyền âm từ U Minh – hoa Bỉ Ngạn trên cát vàng đã nở rộ, đẹp lạ thường.
Thì ra... đây gọi là Chân Thần vẫn lạc, tam giới sinh linh.
Thần giới nay vẫn chỉ còn hoang tàn đổ nát. Ta đứng giữa điện thần, bỗng thấy nực cười.
Cây đã mục từ gốc, dù cao chọc trời, cành lá sum suê, cũng nên nhổ sạch từ rễ.
Một tiểu tiên đồng ngẩn ngơ đứng nơi cửa điện, trong mắt lấp lánh ánh sao, nhìn ta chăm chăm: “Người... là kẻ đã giết Thương Lam Chân Thần sao?”
“Ngươi không sợ ta?”
“Vì sao phải sợ? Nếu hắn thật sự làm sai, thì nên bị trừng phạt.”
Ta khẽ giãn mày. Thì ra, Thần tộc... không phải không còn hy vọng.
Ta lấy mảnh vảy hộ tâm trên người Thương Lam ra, lau sạch máu dơ bẩn trên đó, có chút tiếc nuối: “Nếu bọn họ ai cũng thuần lương, hiểu chuyện như ngươi, thì đâu đến nỗi hại người hại mình, rơi vào kết cục thế này.”
Đê vỡ ngàn dặm, chỉ vì tổ mối nhỏ.
Một mình Thương Lam đã khiến Thần giới sụp đổ chỉ trong chốc lát.
Không cần ánh sáng rực rỡ, chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể rực cháy giữa màn đêm. Nếu trong Thần tộc vẫn còn người sáng suốt, cũng chẳng ngại xây lại từ tro tàn.
Hôm ấy Thần giới thanh lý, không ít người bị rút thần cốt, cho đi đầu thai.
Tư Hải Thần quân đứng ngơ ngác trên cầu Nại Hà, nhìn ta chằm chằm: “Ngươi là thần trời sinh, lại nhất quyết ở chốn dơ bẩn này, làm bạn với đám sinh linh hèn mọn! Ngươi hại chết chúng ta!”
Hắn vẫn mê muội như thế.
Ta ngừng chuyện trò với quỷ sai, khẽ cười lạnh: “Đều là thần linh do Tổ thần Khai Thiên tạo ra, ngươi cứ phải phân cao thấp sang hèn, chia đẳng cấp tầng lớp? Hy vọng ngươi chuyển thế thành người, cũng có vận mệnh tốt đẹp như lúc làm thần.”
Sắc mặt hắn trắng bệch: “Ngươi dám cho ta mệnh nghèo khổ ti tiện? Ngươi không được! Không được!”
Nhân quả luân hồi, thanh sắc phù đồ.
Đường luân hồi tự có cách tính toán công tội kiếp trước, đưa hắn đến nơi hắn nên đến.
Có khi... không phải người, mà chẳng bằng cầm thú – cũng chẳng cần ta nhúng tay.
Cửu Tiêu Chân Thần trải kiếp mà sinh, thiên địa vạn vật, đều chỉ trong một niệm của ta.
Ta vốn là thần ma hợp nhất, nhưng chẳng thuộc về Thần tộc, cũng chẳng thuộc về Ma giới.
U Minh đã tiêu điều lâu lắm rồi, ta nên tái kiến Hoàng Tuyền thôi.
Mạnh Bà Trang đã có tân Mạnh Bà, lật xem thủ bút của bà lão năm xưa, là có thể nấu được canh Mạnh Bà đúng vị như cũ.
Thông minh hơn tiểu Mạnh Bà hay quên trước đây nhiều.
Nhưng đôi lúc ta vẫn nhớ nàng, bởi Hoàng Tuyền giờ không còn ai tham ăn quà vặt nhân gian nữa.
Thi thoảng có ngư dân Đông Hải tuổi già sức yếu, thường cầu kiếp sau sinh tại bờ Đông Hải phong điều vũ thuận.
Thủy thổ xoay vần, đến quỷ sai nhóm lửa trong Mạnh Bà Trang giờ cũng thành vị trí được ba giới tranh nhau.
Ta nằm trên cát vàng, gần đó là gò đất nhỏ phủ đầy hoa Bỉ Ngạn.
Nhớ ngày xưa, ta từng hỏi Mạnh Bà – vì sao bà dẫn tiểu Mạnh Bà ở lại nơi âm u không thấy mặt trời này? Rõ ràng trên sổ luân hồi vẫn có tên họ.
Hóa ra bà đang đợi một người. Một người đã bỏ rơi bà.
Bà sinh ra ở thôn nhỏ, núi non hữu tình, cha mẹ hiền lành, lại có khuôn mặt đẹp đẽ, tính cách dịu dàng, ai gặp cũng yêu.
Một ngày mưa, bà cứu một nam tử trong rừng – hắn nói đi cầu đạo tại Vạn Tông Sơn, nhưng vì bà mà nguyện ở lại.
Vừa hay gặp lúc sứ giả Thần tộc đến xin lỗi U Minh, lời lẽ không chút thành ý.
“Chư thế gian”, hắn chỉ để lại một phong thư – tình ái là vướng bận cuối cùng, nay đã buông, có thể đắc đạo.
Lúc ấy Mạnh Bà mới phát hiện bản thân đã mang cốt nhục của hắn, lại bị dân làng kết tội không giữ trinh tiết, dìm vào lồng heo. Cha mẹ bà vì muốn bảo vệ hai mẹ con, cũng bị dìm chết theo...
Dân làng ngu muội, nhưng kẻ giết người thật sự – chính là hắn.
Vạn năm trôi qua, bà đã quên mất dung mạo hắn, chỉ nhớ ấn ký đỏ trong lòng bàn tay.
Khi sư tôn ta lật tay đẩy ta vào vực sâu, ta nhìn thấy dấu vết ấy.
Cuối cùng, ta cũng nhìn rõ… hắn không hơn kẻ phàm nhân một chút nào, giả trá và vô tình.
Vạn vật nhân gian, yêu - hận - si - mê, đều từ nhân duyên mà khởi.
Chư hành vô thường, chúng sinh bình đẳng mà thôi.
(Hoàn)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất