Chương 87: Thấy chết không cứu
Rơi vào đường cùng, hắn bèn lộ ra vẻ mặt đáng thương nhìn sang A Khổ sư huynh.
A Khổ sư huynh cũng là lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, do dự một chút, đưa giỏ lớn ở trong tay cho Phương Quý, nói: "Sư đệ, nếu không có việc gì thì đi cho heo ăn đi!"
"Thật đúng là không có có lòng đồng tình..."
Phương Quý dựa vào cây hạch đào, bất đắc dĩ nhìn đám lợn rừng ăn cỏ.
Mình diễn kịch rất tốt mà, vốn cho rằng có thể vớt được một chút chỗ tốt ở trên người của tiên sinh Mạc Cửu Ca, cũng mượn cái cơ hội này để nhìn xem vị tiên sinh này có phải là có một chút vốn liếng hay không, không ngờ được hắn lại hoàn toàn không để ý tới, ngay cả A Khổ sư huynh bình thường dễ nói chuyện nhất cũng không hề cảm thấy lo lắng đối với mình, chẳng lẽ bọn hắn thật sự không sợ mình sau khi đi ra ngoài núi sẽ bị Trương Xung Sơn hãm hại?
Phương Quý ngược lại là không sợ, hắn tin tưởng vào quyết định mà đồng tiền làm ra.
Chỉ bất quá là lần này ngay cả chính hắn cũng không biết sau khi ra ngoài sẽ gặp phải dạng hung hiểm gì!
"Vậy thì cứ làm giống như lúc trước, nếu như đã làm thì phải làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh đi!"
Hắn nghĩ thầm ở trong lòng, mà vào trước khi xuất phát cũng phải chuẩn bị một số thứ để đề phòng có biến. Trước đó, sau mỗi một lần dùng đồng tiền để lựa chọn hắn cũng đều là làm như vậy, đồng tiền có thể phán đoán hung cát, nhưng sẽ không thể chuẩn bị tốt hết thảy cho hắn, sau khi làm ra lựa chọn, chính hắn cũng phải chuẩn bị thật kỹ để ứng đối, chỉ là tin tưởng rằng kết quả nhất định sẽ tốt.
Vừa ném cỏ cho đám lợn rừng ở trước mặt, Phương Quý vừa tính toán ở trong lòng: "Các loại đan dược chữa thương cùng với Bổ Khí Đan, còn có một số phù triện đơn giản nhất, đều đã mua không ít, ở trong khoảng thời gian này cũng không có lười biếng tu hành kiếm đạo, ba chiêu kiếm đầu tiên, ngoại trừ kiếm thứ nhất đạt tới cảnh giới nửa bước nhập thần, hai kiếm khác cũng đã tu luyện không tệ..."
"Chỉ bất quá luôn cảm thấy là còn chưa yên tâm, hẳn là phải chuẩn bị nhiều hơn nữa mới được..."
Đang suy nghĩ, ở dưới chân truyền đến thanh âm xột xoạt, thì ra là một con heo rừng nhỏ đang ủi vào chân của hắn, Phương Quý nhấc chân đá nó ra bên ngoài, giáo huấn: "Cút sang một bên, không thấy Phương Quý lão gia ta đang làm việc chính sự hay sao?"
"Gừ..." Heo rừng nhỏ tức giận, gầm gừ đối với Phương Quý.
Phương Quý đang lại muốn đá một cước, chợt nghe thấy đại địa rung động ầm ầm, quay đầu nhìn lại, nhất thời liền bị hù đến mức rùng mình, ở xa xa trong rừng, đầu Dã Trư Vương to như ngọn núi kia đang hung thần ác sát lao về phía hắn.
Phương Quý bị hù đến mức bò lên trên cây, ôm thật chặt không buông, hét lớn: "Đại ca, ta sai rồi..."
Dã Trư Vương hung mãnh không gì sánh được, dốc hết sức đâm vào trên cây, Phương Quý suýt nữa bị đâm rớt xuống dưới, vội vã ôm chặt hơn, hô to: "Cứu mạng!"
Ở trước nhà cỏ, Mạc Cửu Ca mở mắt ra nhìn một chút, lại ngủ tiếp.
A Khổ sư huynh nhô đầu ra từ trong túp lều, liếc mắt nhìn, phất phất tay đối với Phương Quý rồi lại rụt trở về.
"Hai tên khốn kia thấy chết mà lại không cứu..."
Phương Quý tức muốn chửi ầm lên, mắt thấy đầu Dã Trư Vương kia không ngừng đâm vào cây, lộ ra dáng vẻ nhất định phải đâm ngã cây giết chết mình, ở trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, liền nói vài tiếng xin lỗi, Dã Trư Vương lại không để ý, đành phải lấy ra một viên Bổ Khí Đan từ trong túi bên hông ném xuống dưới, nói: "Trư đại ca, Trư đại gia, ta nhận sai còn không được sao...ta mời ngươi ăn Bổ Khí Đan..."
"Cách cách!"
Bổ Khí Đan rơi xuống đất, Dã Trư Vương liền ngừng lại động tác ủi cây, hếch mũi lên ngửi, nuốt Bổ Khí Đan vào trong miệng, nhai rôm rốp vài tiếng, nuốt vào, dường như là rất hài lòng, lại ngẩng đầu nhìn Phương Quý.
"Không còn nữa..." Phương Quý vỗ vỗ vào cái túi, lộ ra vẻ mặt rất vô tội.
Dã Trư Vương không nói hai lời, lại lập tức bắt đầu đâm vào cây, đại thụ to như eo người bị nó đâm cho lay động không thôi.
"Còn có..." Phương Quý kêu oan ở trong lòng, lại ném một viên Bổ Khí Đan xuống.
Dã Trư Vương lại nhai rôm rốp nuốt vào, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn Phương Quý.
Không riêng gì nó, mấy con heo rừng nhỏ ở bên cạnh cũng đều bu lại, cùng nhau ngẩng đầu nhìn Phương Quý.
"Thật sự là không còn..." Phương Quý cảm thấy rất oan uổng, hô to.
Dã Trư Vương không nói hai lời, bắt đầu đâm vào cây cùng với đám heo rừng nhỏ.
"Cho, cho các ngươi..." Phương Quý quả thực là không có cách nào, ai bảo hắn không mang theo phi kiếm chứ, muốn ngự kiếm đào tẩu cũng không làm được, đành phải chịu đựng sự đau lòng, ném từng viên Bổ Khí Đan xuống dưới, Dã Trư Vương cùng với một đám heo rừng nhỏ liền nhặt ăn từng viên, ngay cả bình đựng đan dược cũng nhai rôm rốp, lộ ra tràng diện vô cùng hăng hái.
"Ta làm sao lại trêu chọc một đám không nói lý như vậy..."
Phương Quý ôm cây không dám buông tay, sắp móc ra hết đan dược, đám lợn rừng kia vẫn không buông tha cho hắn.
Cả một nhà lợn rừng vây quanh ở dưới cây, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hung ác đến cực điểm.
Trong lòng kêu khổ, bình thường đám lợn rừng này rất ít khi tới gần nhà cỏ, chỉ là đi lại ở trong khu rừng phụ cận, còn hắn thì là một lòng luyện kiếm, bình thường không có nhiều liên hệ, đều là do A Khổ sư huynh cho bọn nó ăn, nhìn rất là hòa hài, làm sao đến phiên chính mình cho ăn lại gây ra phiền phức lớn như vậy, chẳng lẽ đám lợn rừng này còn biết ma cũ bắt nạt ma mới?
"Lão đại, lúc này ta đã thật sự không còn..." Phương Quý lại ném ra hai viên đan dược, hô to.
Đan dược mà hắn chuẩn bị để rời núi làm nhiệm vụ đã sắp bị ném hết...
"Hừ hừ..." Dã Trư Vương hừ hừ hai tiếng bất mãn, mắt lộ ra hung quang.
Phương Quý lại đành phải ném viên đan dược cuối cùng xuống, hô lên: "Thật sự là không còn..."
Dã Trư Vương ủi viên đan dược cuối cùng cho một đầu lợn rừng nhỏ ở bên cạnh ăn, hừ hừ hai tiếng, dường như đang hỏi đám heo rừng nhỏ ở chung quanh có hài lòng hay không, một đám heo rừng nhỏ gật gù đắc ý, ngẩng đầu nhìn Phương Quý, dường như cảm thấy là thực sự không thể ép ra được đồ vật nữa, chuẩn bị buông tha cho hắn, nhưng cũng chính vào lúc này, đầu heo rừng nhỏ vừa rồi chịu một cước của Phương Quý bỗng nhiên kêu hai tiếng, nhìn về hướng phía bắc...
Nhất thời, một đám lợn rừng giống như là nhớ ra cái gì đó, đồng thời quay đầu nhìn về hướng phía bắc.
Phương Quý hung hăng trừng con heo rừng nhỏ đã bị hắn đá một cước, nghĩ thầm: "Trên đầu có vệt trắng, ta nhớ kỹ ngươi!"
"Hừ hừ..." Dã Trư Vương ở phía dưới kêu hai tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu đối với Phương Quý.
"Ta không đi xuống!" Phương Quý ôm thật chặt vào cây, dùng sức lắc đầu.
Dã Trư Vương thấy hắn không nghe lời, hừ lạnh một tiếng, nhô răng nanh lên, dùng sức đâm vào cây.
"Ầm" một tiếng, đại thụ to như eo người rốt cục cũng không chịu nổi gánh nặng, ngã xuống ầm ầm, khiến cho Phương Quý té sấp mặt, chờ đến thời điểm lấy lại tinh thần thì đã bị một đám lợn rừng bao vây.
"Gừ gừ..." Một đám heo rừng nhỏ vây quanh Phương Quý gầm gừ, ra hiệu cho hắn đi về phía bắc.