Chương 94: Nằm ngoài dự đoán
"Dám nói thủ đoạn của ta là mèo quào?"
Phương Quý cũng biết rõ một mực trốn tránh không phải là biện pháp, trong lòng khẽ động, đột nhiên thu hồi kiếm quang Quỷ Linh Kiếm, trở tay vỗ lên trên túi, một ánh đen bay ra từ trong túi bên hông, hóa thành một thanh kiếm đá rơi vào trong tay của hắn...
"Đổi kiếm khác?" Trương Xung Sơn thấy Phương Quý đổi kiếm cũng cảm thấy hơi kinh hãi.
Đại đa số ngươi tu hành đều chỉ sử dụng một thanh phi kiếm, hắn còn chưa thấy qua người chuyên môn chuẩn bị hai thanh kiếm ở trên người.
"Trương Xung Sơn, ngươi có biết đại gia ta vì thu thập ngươi đã ăn bao nhiêu đau khổ hay không?"
Phương Quý cầm Hắc Thạch Kiếm trong tay, hung hăng quát khẽ, rót toàn bộ một thân linh tức vào trong kiếm, trọng lượng của Hắc Thạch Kiếm liền tăng lên mười mấy lần trong nháy mắt, Phương Quý vận hết toàn lực vung Hắc Thạch Kiếm chém về phía Trương Xung Sơn.
Hắc Thạch Kiếm vốn là rót vào càng nhiều linh tức, trọng lượng sẽ càng nặng, coi như là vào lúc luyện kiếm, Phương Quý cũng không dám rót vào quá nhiều linh tức, nhưng bây giờ ở giữa sự sống và cái chết hắn lại là không để ý tới, thôi động tất cả linh tức mà Cửu Linh Thánh Điển nuôi ra.
"Lực lượng của hắn làm sao lại mạnh như vậy?"
Trương Xung Sơn cảm giác được lực lượng lớn đến kinh người của một kiếm kia, vội vàng điều khiển bàn tay lớn nghênh tiếp, "bành" một tiếng, Hắc Thạch Kiếm cùng với bàn tay lớn va chạm vào nhau, thế mà cứng rắn chém rách bàn tay lớn, bàn tay lớn hóa thành từng điểm kim quang tản mát ra tứ phương.
"Ngươi đã từng bị 100 con sư tử truy đuổi chưa?" Phương Quý kéo Hắc Thạch Kiếm trở về, vừa hung hăng mắng vừa vung kiếm chém tới một lần nữa.
"Tên tiểu quỷ này làm sao lại mạnh như vậy?"
Hết thảy mọi thứ chỉ xảy ra ở trong chớp mắt, sau khi khi nhìn thấy Phương Quý lấy Hắc Thạch Kiếm ra, trong lòng của Trương Xung Sơn nhất thời cảm thấy kinh hãi, lực lượng ẩn chứa ở trên Hắc Thạch Kiếm vượt xa sự tưởng tượng của hắn, sau khi hoảng sợ, hai tay của hắn liên tục bắt pháp quyết, kim quang bị một kiếm của Phương Quý đánh xơ xác liền lập tức hóa thành mấy mũi tên màu vàng, xen lẫn mà đến, đánh thẳng về phía Phương Quý, hung hiểm đến cực điểm.
"Ngươi đã từng bị sư tử 300 cân truy đuổi chưa?"
Phương Quý rất rõ ràng sự đáng sợ của mũi tên màu vàng, nhưng bây giờ hắn rất tức giận, tràn đầy ở trong đầu đều là tràng cảnh bị các sư tỷ sư muội truy sát lúc trước, cục diện vào ngay lúc đó còn muốn đáng sợ hơn so với hiện tại.
Theo bản năng, Hắc Thạch Kiếm từ từ huy động ra, hóa thành tầng tầng ô quang bảo hộ ở quanh người hắn, mấy mũi tên kia đều bị một kiếm này của hắn ngăn lại, lại tóe vỡ thành kim quang càng thêm rải rác, sau đó hắn rống lớn một tiếng, nhanh chân tiến lên, Hắc Thạch Kiếm quấy lên cuồng phong vô tận, phảng phất như ôm theo lực lượng của một ngọn núi, nặng nề vạn phần, chém về phía Trương Xung Sơn đang lộ ra vẻ mặt hoảng sợ ở trước mắt.
"Điều đó là không có khả năng..." Trương Xung Sơn vội vã tế ra một tấm chắn để ngăn cản, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy hoảng sợ.
Cho dù là trước đây hắn cũng biết Phương Quý một mực luyện kiếm ở phía sau núi, ở trong lòng cũng không coi Phương Quý là đối thủ, theo ý nghĩ của hắn, hắn tập luyện pháp thuật từ nhỏ, căn cơ mạnh hơn nhiều so với đệ tử bình thường, coi như là tiến vào Hồng Diệp Cốc cũng chưa chắc đã là tồn tại hạng chót trong Hồng Diệp Cốc, mà Phương Quý thì bất quá chỉ là một thằng nhóc mới tu luyện hai, ba năm, có thể có được bản lĩnh gì?
Nhưng bây giờ, hắn thi triển Kim Quang Thần Ngự Pháp, lại liên tiếp thất bại ở dưới tay của Phương Quý, có một chút hốt hoảng.
"Hắc hắc, Phương lão gia ta chịu nhiều đau khổ như vậy, chính là vì tính toán nợ mới nợ cũ với ngươi trong một lượt..."
Phương Quý thấy được vẻ hoảng sợ ở trên mặt của Trương Xung Sơn, trong lòng thoải mái giống như là ăn Nhân Sâm Quả vậy, biết được sự khổ cực khi luyện kiếm trước đây đều có giá trị, trong khi nghiêm nghị hét lớn, linh tức rót vào trong Hắc Thạch Kiếm càng nhiều, Hắc Thạch Kiếm cũng lộ ra vẻ càng thêm nặng nề, ô quang gào thét, một kiếm một kiếm liên tiếp chém xuống.
Bành bành bành! Trương Xung Sơn cầm tấm chắn trong tay ngăn chặn mấy kiếm liên tục, chỉ cảm thấy mỗi một kiếm đều nặng nề vạn phần, hai tay cũng đều bị chấn run lên.
Liền ngay cả tấm chắn pháp khí được chế tạo từ Huyền Cương ở trên tay của hắn vào lúc này cũng đều giống như đã xuất hiện vết rách.
"Tên tiểu quỷ này thật hung hãn..." Trong lúc cấp thiết, Trương Xung Sơn rốt cục cũng không nghĩ được gì nhiều, chợt buông bỏ tấm chắn, lách mình trốn tránh.
"Đi xuống cho ta!" Vào lúc này Phương Quý liền cầm Hắc Thạch Kiếm hung hăng quét tới!
"Phốc..."
Vào một sát na này, Trương Xung Sơn cho dù đã liều mạng ngăn cản, nhưng kim quang hộ thể chung quanh cũng bị Hắc Thạch Kiếm của Phương Quý quét trúng, từng mảnh lập tức phá toái, thân hình vào lúc này đã hoàn toàn không điều khiển nổi, giống như là diều đứt dây vậy, rơi thẳng vào trong huyệt động.
Cùng lúc đó, ở trong huyệt động đen ngòm bỗng nhiên có hai ngọn đèn lồng màu xanh phát sáng lên.
Đó chính là yêu thú Anh Đề, nó đã sớm bị thanh âm tranh đấu trên cửa hang kinh động, lặng lẽ thò đầu ra, chỉ là nó trời sinh có tính cẩn thận, mặc dù nghe thấy động tĩnh cực lớn ở bên ngoài cũng chỉ là dự định nhô đầu ra nhìn một cái, không ngờ được chính là, nó vừa mới thò đầu ra liền thấy được một viên thịt lớn rơi vào trong hang của mình, vô thức liền mở miệng lớn ra.
"Không tốt..." Trương Xung Sơn cảm giác được mùi tanh ở phía sau xông vào mũi, kinh hãi, vội vàng tế phi kiếm lên, dùng tay bắt lấy, muốn thoát đi, nhưng yêu thú ở phía dưới đã mở răng nanh trong miệng lớn ra, cắn vào hai chân của hắn, hung hăng kéo hắn xuống dưới.
"Đây chính là kết quả khi đắc tội lão gia ta..." Phương Quý thấy một màn Trương Xung Sơn bị yêu thú kéo xuống, cũng là lấy làm kinh hãi, nhưng sau đó liền ý thức được, chính mình thế mà đã giao phong chính diện xử lý được Trương Xung Sơn, trong lòng có một niềm vui vỡ oà, nâng Hắc Thạch Kiếm lên, lộ ra bộ dáng vừa hung ác vừa cao hứng!
"Tên tiểu tặc kia, ngươi đang làm cái gì?"
Ở phía xa, đám người Lữ Phi Nham thấy cảnh này cũng đều cảm thấy kinh hãi.
Phương Quý giao thủ cùng với Trương Xung Sơn, nhìn như ngươi tới ta đi, liên tục đối đầu hơn mười chiêu, kì thực là lấy nhanh đánh nhanh, trước sau chỉ bất quá mấy hơi thở, bọn hắn vào lúc đầu vốn cho rằng là sẽ thấy một màn Trương Xung Sơn bắt Phương Quý, dùng đối phương để làm mồi nhử, lại không nghĩ rằng kết quả lại là Trương Xung Sơn bị Phương Quý đánh vào trong huyệt động, điều này thực sự nằm ngoài dự kiến của bọn hắn, đến lúc này cũng không nghĩ ngợi nhiều được nữa, nhao nhao nhảy ra ngoài từ chỗ ẩn thân.
Bọn hắn chỉ tay hét lớn, mấy đạo kiếm quang vội vã bay tới.
Mà Phương Quý đứng ở trên tảng đá thấp, nghe thấy tiếng hét lớn của bọn hắn liền sợ hãi nhảy lên, đạp lên trên phi kiếm, bỏ chạy về hướng tây.