Chương 98: Tình thế nghịch chuyển
Vội vã xoay người lại liền thấy Anh Đề đã đuổi đến phía sau mình, mở miệng lớn dữ tợn ra táp về phía mình.
"Xong đời..." Phương Quý rên rẩm, giang hai cánh tay ra, chuẩn bị bày ra một cái tư thế chết tương đối thoải mái.
Xem ra là lần này đồng tiền quả thật đã chọn giúp cho mình một con đường chết!
Đáng hận chính là, mặc dù biết rõ lần đi ra ngoài này là hung hiểm không gì sánh được, sư phụ tiện nghi cùng với A Khổ sư huynh cũng mặc kệ chính mình, nếu so sánh với nhau, coi như là Nhan sư tỷ cùng với Hứa Nguyệt Nhi căn bản không quen biết còn tiến hành lôi kéo mình một lần...
Lại nói đến đầu Anh Đề kia bị Phương Quý chém một kiếm, cũng vô cùng phẫn nộ, một chút hiếu kỳ trước đó đều biến thành lệ khí tàn bạo của yêu thú, thật khó khăn mới đuổi kịp được Phương Quý, nó liền há miệng táp tới, thế nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, thân thể trở nên cứng đờ.
Phương Quý nhắm mắt chờ chết, qua một lúc lâu cũng không thấy Anh Đề nuốt chửng mình, liền mở một con mắt ra lặng lẽ quan sát.
Sau đó hắn liền nhìn thấy, Anh Đề đang há to miệng, hướng mặt về phía mình, nhưng lại không nhúc nhích, giống như là tượng gỗ vậy.
"Chẳng lẽ đầu Anh Đề này là giống cái, đã coi trọng ta rồi?"
Ở trong lòng của Phương Quý giật mình, cảm thấy rất bối rối, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lặng lẽ quay đầu nhìn xuống.
Vừa nhìn xuống, hắn liền lập tức cảm thấy kinh hãi, chỉ thấy ở sau lưng mình, ở trong núi rừng đen ngòm, đất rung núi chuyển một trận, cây cối chậm rãi sụp đổ, một tòa thân hình giống như ngọn núi nhỏ màu đen chậm rãi đi ra từ trong núi rừng, bây giờ ở trên trời đã dâng lên một vầng trăng tròn sáng loáng, rọi sáng một mảnh núi rừng, ngọn núi nhỏ màu đen kia đi ra, hai chiếc răng nanh lóe ra ánh sáng trắng.
"Đó là..." Phương Quý bỗng nhiên giật mình, mất nửa ngày cũng không nói ra lời.
Dã Trư Vương!
Tồn tại đi ra từ trong rừng núi, thân thể to lớn, răng nanh sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo, không phải là Dã Trư Vương ở phía sau núi thì còn là ai?
Nó làm sao lại xuất hiện ở nơi này?
Phương Quý nhất thời cảm thấy không hiểu, tâm niệm lại nhất thời thay đổi thật nhanh, chợt nhớ tới lời nói của A Khổ sư huynh vào lúc bản thân tố khổ.
"Nếu không có việc gì thì đi cho heo ăn đi..."
Anh Đề bị khí tức của Dã Trư Vương ở phía sau làm cho sợ hãi, vừa sợ vừa giận, trong miệng bỗng nhiên phát ra thanh âm hài nhi khóc nỉ non bén nhọn, ở chung quanh bắt đầu có cuồng phong mơ hồ nổi lên, hai cái cánh thịt ở bên người cũng nhẹ nhàng run lên, sắc bén giống như là lưỡi đao vậy.
Nhưng ở sau lưng nó, Dã Trư Vương bỗng nhiên "hừ" một tiếng, bước về phía trước một bước.
Ở phía dưới móng heo, một khối đá xanh cứng rắn lập tức bị nó giẫm nát bấy.
Tiếng kêu của Anh Đề đột nhiên ngừng lại, đôi cánh sắc bén kia cũng không dám động nữa, giống như là tượng gỗ cứng lại ở đó.
Dã Trư Vương vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Anh Đề, không nhúc nhích.
Anh Đề đứng im nửa ngày, thân thể mới mềm nhũn ra, bỗng nhiên lặng lẽ di động thân thể, muốn chạy trốn.
Dã Trư Vương lại "hừ" một tiếng, bước một bước về phía trước một lần nữa.
Toàn bộ sơn cốc cũng đều ẩn ẩn lắc lư một cái.
Anh Đề lập tức lại không dám động.
Dã Trư Vương vẫn là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt u lãnh, cực kỳ giống đại lão.
Đến một bước này, Phương Quý làm như thế nào còn có thể nhìn không ra, đầu Anh Đề có thực lực cường đại này là một vị đại ca, nhưng Dã Trư Vương mang theo một đám heo rừng nhỏ lắc lư ở phía sau núi mỗi ngày lại rõ ràng là một vị đại gia, hắn cũng không biết đầu Dã Trư Vương này bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, có phải là chuyên môn tới cứu hắn hay không, nhưng rất rõ ràng, cũng không uổng công hắn cho heo ăn...
"Xì xì xì..."
Ở trong miệng của Anh Đề lại vang lên tiếng hài nhi khóc, nhưng lần này lại không phải là thị uy, mà là yếu thế, nó từ từ xoay người qua, yết hầu bỗng nhiên phun trào, nôn ra hai bộ thi thể, một kẻ là Trương Xung Sơn, một kẻ là Nhạc Xuyên, sau đó nhìn Dã Trư Vương một cách vô tội.
Dã Trư Vương "hừ" một tiếng.
Anh Đề cảm thấy bất đắc dĩ, cũng có một chút xoắn xuýt, quay đầu nhìn Phương Quý một cái.
Cái nhìn này khiến cho Phương Quý giật nảy cả mình, hô lên: "Ngươi trừng ta làm gì, không nhìn thấy đại gia của ta đã tới hay sao?"
Anh Đề dùng ánh mắt quét tới quét lui trên người của Dã Trư Vương cùng với Phương Quý, trong lòng cực kì xoắn xuýt, nhưng cuối cùng, nhìn ánh mắt vô cùng cường đại lại sắc bén như đao của Dã Trư Vương, nó vẫn là e sợ, phát ra một tiếng rít nhẹ nhàng, đầu rắn to lớn từ từ cúi xuống dưới, nằm nhoài ở bên chân của Phương Quý, con mắt nháy nháy nhìn Phương Quý một chút, từ từ nhắm lại, giống như là một con rắn đã chết...
"Nó muốn làm gì?" Phương Quý đánh bạo, tiến lên tát cho Anh Đề một cái, hỏi: "Ngươi không phát cuồng nữa sao?"
Anh Đề nằm bất động cũng không mở mắt, giống như là nhận mệnh.
Mà Dã Trư Vương thấy thế thì là hừ lạnh một tiếng, nhìn Phương Quý một chút, quay người trở về trong núi rừng.
"Này...Đại ca...Đại gia, hãy đưa ta đi theo..."
Phương Quý vội vàng muốn đi theo sau, lại thấy Dã Trư Vương không để ý một chút nào, thân thể cao lớn nhìn như chậm, nhưng trên thực tế lại có tốc độ cực nhanh, yêu phong nổi lên bên người, chớp mắt một cái còn đang ở trong núi rừng, lại chớp mắt một cái, đã không còn thấy bóng dáng.
"Cứu người thì phải cứu tới cùng chứ..."
Phương Quý âm thầm kêu khổ ở trong lòng, nghe được phía sau lại có âm thanh "xì xì" truyền tới.
Hắn giật mình quay đầu lại, liền nhìn thấy Anh Đề dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn chính mình, cái đuôi rắn đang vung vẩy vì vui sướng!
"Giống như là không giống như lúc trước..."
Phương Quý phát hiện ra sự biến hóa của Anh Đề, chỉ là ở trong lòng còn có một chút rụt rè, thử đưa tay ra thăm dò, sờ lên độc giác của Anh Đề, Anh Đề lúc đầu có một chút không nguyện ý, nhưng chỉ là hơi do dự liền nhận mệnh, ngược lại còn ép đầu xuống để cho Phương Quý sờ thuận tay hơn, Phương Quý lập tức cảm thấy đại hỉ, sau khi sờ soạng hai cái liền nhặt một khúc gỗ ở dưới đất ném ra xa, quát: "Đi!"
Anh Đề dùng ánh mắt u oán nhìn Phương Quý, vẫn là bò ra ngoài, mang khúc gỗ trở về...
"Lão đại lợn rừng thực sự quá lợi hại, đây chính là dọa cho yêu thú biến thành chó..." Ở trong lòng của Phương Quý nhất thời vô cùng vui mừng, lúc này mới yên tâm.
Tình thế nghịch chuyển nhanh chóng, ngay cả hắn cũng không có nghĩ đến, vào lúc A Khổ sư huynh nghe thấy hắn gặp nạn, liền bảo hắn đi cho heo ăn, chuyện này cũng nói rõ là có thâm ý, khoảng cách ở nơi này so với Thái Bạch Sơn xa chừng ngàn dặm, Dã Trư Vương lại có thể chạy tới cứu hắn, hơn nữa chỉ là hừ hai tiếng, liền dọa cho đầu Anh Đề cuồng bạo không gì sánh được này cảm thấy sợ hãi, có thể thấy được nó thật sự là một vị đại lão...
"Sau khi về núi ngược lại là phải nịnh bợ một phen..." Phương Quý suy nghĩ ở trong lòng, bỗng nhiên lại là khẽ giật mình, nghĩ đến một vấn đề: "Ta còn có thể về núi sao?"