Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 238 + 239: Giang Sơn Quốc Gia, Đức Giả Cư Chi.

Chương 238 + 239: Giang Sơn Quốc Gia, Đức Giả Cư Chi.
Diệp Thần sững sờ, Minh Vũ Đại Đế rõ ràng ngay cả ngàn năm trước quan hệ thông gia cũng chuyển đi ra, đây là muốn chắp nối sao? Nếu như Minh Vũ Đại Đế thực nhớ tình cũ, thời điểm Diệp gia xuống dốc như thế nào không giúp Diệp gia một chút?
Nếu như Diệp Thần là ở thế giới này lớn lên, nói không chừng đã bị Minh Vũ Đại Đế lừa gạt, đối với Minh Vũ Đại Đế sẽ cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu liền bái, nhưng mà Diệp Thần, cũng không phải người cổ hủ trung quân!
- Bệ hạ nói quá lời, Diệp gia ta bất quá là một tiểu gia tộc ở Đông Lâm quận, chưa từng đối với quốc gia có cống hiến gì, về phần Tây Vũ đế quốc chi phúc, càng là không thể nói. Tiểu gia tộc sinh tồn đã là cực kỳ không dễ, dưới mắt cũng chỉ miễn cưỡng ở Đông Lâm quận đứng vững gót chân mà thôi, đa tạ bệ hạ nhớ tình cũ.
Diệp Thần nghĩ đến cái gì nói cái nấy, dù đối phương là vua của một nước, nhưng có Hiên Dật dược tôn làm tấm mộc, thần hồn của mình cũng có thực lực Thiên Tôn sơ cấp, mặc dù đánh không lại Minh Vũ Đại Đế, ít nhất cũng có một ít quyền nói chuyện.
Thần sắc Minh Vũ Đại Đế hơi chậm lại, tuy Diệp Thần còn rất trẻ tuổi, nhưng so với trong tưởng tượng của hắn còn khó đối phó nhiều lắm, nếu như hắn thực bày ra tư thế đế vương, nhất định sẽ náo cương, Diệp Thần thiên phú như vậy, tương lai ít nhất là một Thiên Tôn cấp cường giả, nếu như có thể lôi kéo đương nhiên tốt nhất, mặc dù không thể lôi kéo, cũng phải cùng với hắn giao hảo.
Đối với cường giả đỉnh cao chính thức mà nói, thân phận Hoàng Đế căn bản không có gì dùng, Tây Vũ hoàng tộc cũng bất quá là một đại võ đạo thế gia mà thôi! Minh Vũ Đại Đế híp mắt lại, cười nhạt một tiếng nói:
- Tạm không nói đến những thứ này, ngày gần đây trẫm lo lắng ưu phiền, đế đô không thế nào an bình, Tả Thừa Tướng Khâu Anh rõ ràng bị người ám sát, đối với Tây Vũ đế quốc mà nói, đây quả thực là vô cùng nhục nhã, nghe nói Tả Thừa Tướng cùng Ân Mông Điền vương thúc còn ngươi nữa, từng có một chút đụng chạm?
Tuy Khâu Anh tư thông địch quốc, nhưng dù sao cũng là Tả Tướng của Tây Vũ đế quốc, cho dù xử lý, cũng phải do hắn tự thân động thủ, không giải thích được đã bị giết như vậy, cái này không khác đánh mặt Minh Vũ Đại Đế, cũng khó trách Minh Vũ Đại Đế tức giận. Diệp Thần cùng Khâu Anh từng có quan hệ, lại liên lạc với trên đảo xuất hiện Thiên Tôn cường giả thần bí, cho dù người không phải Diệp Thần giết, chỉ sợ Diệp Thần cũng khó thoát liên quan.
Trong lòng Diệp Thần máy động, chẳng lẽ Minh Vũ Đại Đế đoán được là mình làm?
Nghĩ nghĩ, mình hẳn là không có lưu lại chứng cớ gì, cho dù Minh Vũ Đại Đế muốn đối với Diệp gia ra tay, hiện tại Diệp gia tránh ở trong núi sâu, Minh Vũ Đại Đế cũng tìm không thấy, ý nghĩ vừa chuyển, chuyện này mình đánh chết cũng không thừa nhận, Minh Vũ Đại Đế lại có thể làm hắn như thế nào, nói:
- Bệ hạ hiểu lầm, ta cùng Tả Tướng trong lúc đó, căn bản không tính là đụng chạm, càng chưa nói tới tử thù, sao biết mạo hiểm đi quý phủ Tả Tướng ám sát, huống chi dùng thực lực của ta, căn bản không có khả năng giết được Tả Thừa Tướng.
- A? Phải không?
Minh Vũ Đại Đế nhàn nhạt nhìn lướt qua Diệp Thần, từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt kia của Minh Vũ Đại Đế, làm da đầu Diệp Thần có chút run lên.
- Chuyện này từ đó thôi, không đề cập tới những thứ này.
Minh Vũ Đại Đế từ trên mặt bàn bên cạnh cầm một ly trà, hớp một ngụm nói.
Diệp Thần còn tưởng rằng Minh Vũ Đại Đế sẽ tra rõ việc này, không nghĩ tới cứ như vậy mây trôi nước chảy bỏ qua?
Minh Vũ Đại Đế nói, Diệp Thần nghe như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, giống như Minh Vũ Đại Đế nhận định người chính là hắn giết, nhưng mà Minh Vũ Đại Đế hào phóng không truy cứu, ngược lại là mình lăng không thiếu Minh Vũ Đại Đế một phần thiên đại nhân tình.
Diệp Thần buồn bực, những gia hỏa thường niên trà trộn triều đình này, từng người đều không dễ chọc! Nghĩ nghĩ, Minh Vũ Đại Đế đã ám hiệu như vậy, là có ý giao hảo, này mình cũng không cần phải lăng không chọc một Thiên Tôn cấp cường giả.
- Nghe nói Diệp Thần tài câu cá cực cao, lần đầu câu cá, rõ ràng liền đem Tử Kim Thần Ngư câu đi lên, nếu có cơ hội, cùng trẫm chung một chỗ câu cá như thế nào, trẫm muốn nhìn một chút, ngươi tài câu cá, có như đồn đãi thần hồ kỳ kỹ như vậy hay không!
Minh Vũ Đại Đế giọng điệu hòa hoãn, bộ dạng hơi có chút hào hứng.
- Này bất quá là vận khí mà thôi.
Diệp Thần tâm niệm vừa động, Minh Vũ Đại Đế nguyên lai còn có ý đồ như vậy, cảm thấy hiểu rõ.
- Vận khí? Trẫm cũng không nhận ra đó là vận khí.
Minh Vũ Đại Đế cười lắc đầu nói.
- Tử Minh Hồ chính là tổ tông ta phát hiện, ở trong tay Ân thị hoàng tộc ta truyền thừa mấy ngàn năm, đời đời tại Tử Minh hồ câu ra cá, nhiều không kể xiết, chỉ là lớn nhất cũng bất quá dài ba chỉ, trân quý nhất cũng bất quá là thất thải Thiên Hồng ngư, chưa bao giờ câu ra Tử Kim Thần Ngư. Tổ tông Ân thị hoàng tộc, có thể câu ra cá lớn, không có chỗ nào mà không phải là hạng người kinh tài tuyệt diễm, trong cơ thể người câu cá huyền khí càng tinh thuần, càng dễ dàng câu lên cá.
Ân thị hoàng tộc khống chế Tử Minh hồ mấy ngàn năm, đối với Tử Minh hồ hiểu rõ viễn siêu người bên ngoài, một câu nói ra huyền cơ.
- Ngươi đã có thể câu ra Tử Kim Thần Ngư, khẳng định cũng có thể câu ra các loại cá hiếm quý, Tử Minh hồ này chính là Ân thị hoàng tộc ta khống chế, nếu như Ân thị hoàng tộc ta đóng cửa Tử Minh hồ, bất luận kẻ nào cũng mơ tưởng tới gần, cũng vô pháp ở bên trong câu cá, nếu như ở trong Tử Minh hồ câu lên cá, trẫm cùng ngươi phân chia 5: 5, như thế nào?
Minh Vũ Đại Đế nói, dùng hắn một thân phận đế vương nói lời như vậy, rất là hạ giá, cái Tử Minh hồ này một mực bị Ân thị hoàng tộc khống chế, nhưng hết lần này tới lần khác cho tới nay, thu hoạch rất ít, phòng thủ Bảo Sơn, lại nhìn xem gia tộc từ từ suy yếu, thường nhân đều không thể lý giải tâm tình của Minh Vũ Đại Đế.
- Ta có một chuyện khó hiểu, Tử Minh hồ này chính là một tử hồ, diện tích cũng không phải bao la bát ngát, vì sao bệ hạ không sử dụng nhân lực, đem hồ nước dẫn lưu đi ra bên ngoài, chẳng phải là muốn cá gì có thể vớt lên cá đó sao? Cần gì phải ở bên hồ câu cá?
Diệp Thần không có trực tiếp đáp ứng Minh Vũ Đại Đế.
- Chuyện như vậy, tổ tông Ân thị hoàng tộc đã từng làm, Tử Minh hồ này nhìn như là một tử hồ, nhưng kì thực dưới mặt đất có dấu mạch nước ngầm, đem hồ nước dẫn lưu căn bản không cách nào đem hồ tháo nước sạch, cá trong hồ này rất có linh tính, lúc dẫn lưu tất cả đều lẩn rất xa, hao phí đại lượng nhân công, lại chỉ lấy tới một hai Tiểu Ngư bình thường nhất, không có lời. Nghe nói trong Tử Minh hồ, có dấu thượng cổ trọng bảo, nếu có thể đem hồ tháo nước, đã sớm làm như vậy.
Minh Vũ Đại Đế nói, thấy Diệp Thần không trả lời, hắn không có tiếp tục truy vấn.
Minh Vũ Đại Đế đưa ra phân chia 5: 5, đã là buông thể diện, bởi vì loại cá trong Tử Minh hồ quá mức hiếm quý, hấp dẫn quá lớn, hắn mới đưa ra đề nghị như vậy.
Trong Tử Minh hồ có dấu thượng cổ trọng bảo? Trong lòng Diệp Thần vừa động, nghĩ nghĩ, thần hồn của mình cũng vô pháp tiến vào hồ nước, cho dù đáy hồ có trọng bảo, hắn cũng là không thể đi xuống.
Hiên Dật dược tôn cùng Minh Vũ Đại Đế từng có hiệp nghị, môn hạ đệ tử của Hiên Dật dược tôn từ trong hồ câu ra cá, đều về Hiên Dật dược tôn môn hạ tất cả, theo lý thuyết mặc dù Diệp Thần câu lên cá, hoàn toàn không cần phải phân cho Minh Vũ Đại Đế một nửa. Nhưng mà đáp ứng Minh Vũ Đại Đế đề nghị tựa hồ cũng không có chỗ hỏng gì, Minh Vũ Đại Đế lấy lợi ích cùng mình buộc chặt đến chung một chỗ, từ nay về sau phát sinh chút chuyện gì đó, cũng có thể mượn nhờ Minh Vũ Đại Đế cái Thiên Tôn cấp cường giả này thoáng cái!
Thực lực của mình còn quá yếu, trước mượn lực lượng của Minh Vũ Đại Đế, làm cho mình an toàn quá độ đến Thiên Tôn cấp cường giả nói sau, bằng không cường địch tới, không có đủ thực lực, sợ là hữu tử vô sinh!
- Đợi sư tôn luyện xong đan dược, có thời gian mà nói, ta sẽ đi.
Diệp Thần đáp ứng xuống.
Minh Vũ Đại Đế có chút vuốt cằm, dù sao thân ở địa vị cao nhiều năm như vậy, nghe được Diệp Thần đáp ứng, cũng không có vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Diệp Thần đáp ứng hợp tác, quan hệ của song phương lập tức tới gần rất nhiều.
Minh Vũ Đại Đế chính là biết rõ, Tử Kim Thần Ngư cũng không phải là loại cá hiếm quý nhất trong Tử Minh hồ, mặc dù biết, nhưng một mực đều câu không được, lại có thể làm gì?
Minh Vũ Đại Đế này tự giữ thân phận, không giống những người Lôi Nghị kia ti tiện xấu xa như vậy, Diệp Thần mới chịu đáp ứng hợp tác, nếu là người như Lôi Nghị, đừng nói phân chia 5: 5, coi như là cho mình tỉ lệ cao tới đâu, Diệp Thần cũng sẽ không đồng ý, dù đối phương là Thiên Tôn cấp đỉnh phong cường giả!
Kế tiếp nói chuyện liền tùy ý nhiều hơn, Diệp Thần nguyên bản treo lấy tâm cũng rơi xuống, nếu như người của Thiên Khôi Tinh Tông đánh lên cửa, Minh Vũ Đại Đế không có khả năng không ra tay, Thiên Khôi Tinh Tông Tông chủ mặc dù là Thiên Tôn cấp cường giả, nhưng so sánh với Minh Vũ Đại Đế, chỉ sợ là còn thua một bậc.
Minh Vũ Đại Đế cùng Diệp Thần đàm luận lên võ đạo, Diệp Thần dùng câu "Đạo sinh nhất" hù người khác thoáng cái còn có thể, chính thức đàm luận đến võ đạo cảnh giới, hắn cùng những cao thủ lĩnh hội võ đạo chân nghĩa kia, còn là kém một ít, dù sao đối với đạo lĩnh hội, là phải theo tuổi, lịch duyệt tăng trưởng mà từ từ thành thục, Diệp Thần trước mắt mới mười bảy tuổi mà thôi. Nghe Minh Vũ Đại Đế nói về binh phạt một đạo, Diệp Thần cũng có rất nhiều lĩnh hội.
- Diệp Thần chỉ sợ cũng là lĩnh hội võ đạo chân ý, không biết ngươi lĩnh hội là cái gì?
Minh Vũ Đại Đế mở miệng hỏi, lĩnh hội võ đạo chân ý càng cao thâm, tu vi tăng lên càng nhanh, Diệp Thần tuổi còn trẻ, thì có tu vi như vậy, lĩnh hội võ đạo chân ý, khẳng định cũng không đơn giản.
- Ta lĩnh ngộ, chính là thiên địa chi đạo, thiên diễn pháp tắc, vạn vật tạo hóa.
Diệp Thần trầm tư chốc lát nói, cái này nói cũng không có gì.
Minh Vũ Đại Đế suy nghĩ một chút, vẻ mặt trịnh trọng, thiên địa chi đạo? Cái này vô cùng có khả năng là một loại võ đạo chân ý cao thâm giỏi hơn binh phạt a.
Năm đó hắn lĩnh ngộ võ đạo chân ý binh phạt, bị vạn dân Tây Vũ đế quốc truyền tụng, tất cả mọi người cho rằng hắn là Tây Vũ đế quốc ngàn năm nhất ngộ võ đạo kỳ tài, ở dưới vô số linh dược tẩm bổ, thời điểm hai mươi tuổi liền đột phá thập giai, không nghĩ tới Đông Lâm quận một Diệp Gia Bảo nho nhỏ, rõ ràng ra một người tu luyện so với mình nhanh hơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, những lời này quả nhiên không giả.
Diệp Thần còn có địa vị Diệp gia ở trong suy nghĩ của Minh Vũ Đại Đế, lại bay lên một tầng thứ.
Tây Vũ đế quốc đang thời buổi rối loạn, loạn trong giặc ngoài, nhất là đối mặt Nam Man quốc bức bách, một đường liên tiếp bại lui, cao thủ tử thương vô số, tái chiến xuống dưới, muốn gặp phải vong quốc, cho nên hắn đối với cảnh nội Tây Vũ đế quốc sinh ra mỗi một cao thủ, đều cực kỳ trọng thị, thiên phú những cao thủ kia, cùng Diệp Thần so sánh lại là thua kém rất nhiều.
- Tây Vũ đế quốc, thế gia lâm lập, ba đại tông môn cưỡng bức triều đình, Diệp Thần thấy hai chữ quốc cùng gia thế nào?
Minh Vũ Đại Đế nhìn xem Diệp Thần, giọng điệu ngưng trọng hỏi thăm.
Diệp Thần trầm mặc sau nửa ngày, hồi lâu mới nói:
- Không có quốc nào có gia, còn da lông mọc, còn chồi đâm cây?
Diệp Thần không thừa nhận cũng không được, những lời này là rất có đạo lý. Nếu như Man quốc đánh vào Tây Vũ đế quốc, Diệp gia làm một thành viên của Tây Vũ đế quốc, chỉ sợ cũng phải tao ngộ tai hoạ ngập đầu! Nghĩ đến người của Man quốc trước đây đã từng ám sát phụ thân, Diệp Thần biết rõ, mình coi như không muốn cuốn vào quốc cùng quốc tranh chấp, chỉ sợ cũng thân bất do kỷ.
Minh Vũ Đại Đế lông mày giãn ra, cười sang sảng một tiếng, thần sắc vui sướng nói:
- Hảo hảo hảo, Tây Vũ đế quốc cuối cùng còn có một chút hi vọng.
- Ta cũng không phải là ủng hộ Ân thị, chỉ là nhận đồng Tây Vũ đế quốc.
Diệp Thần ngẩng đầu nhìn thẳng Minh Vũ Đại Đế.
Nghe được Diệp Thần nói, Minh Vũ Đại Đế giật mình sững sờ một lát, nếu trên triều đình có đại thần dám ở trước mặt hắn nói lời như vậy, hắn khẳng định dưới sự giận dữ trực tiếp ban chết, nhưng mà nghe Diệp Thần nói ra, hắn cũng không có ảo não, gật đầu nói:
- Ta hiểu được, bất quá cái này không quan hệ. Nếu như Ân thị ta bị Man quốc diệt tộc, ta lại tình nguyện Tây Vũ đế quốc rơi ở trong tay thế gia quốc nội nào đó. Gia quốc giang sơn, năng giả cư chi, nếu rơi vào trong tay Man quốc, Tây Vũ đế quốc sợ là sẽ sinh linh đồ thán.
Không nghĩ tới Minh Vũ Đại Đế lại có trí tuệ rộng rãi như vậy, Diệp Thần lại đối với Minh Vũ Đại Đế lau mắt mà nhìn, thời điểm Diệp Thần nói câu kia, còn tưởng rằng Minh Vũ Đại Đế sẽ nổi trận lôi đình, không nghĩ tới Minh Vũ Đại Đế lại sẽ phản ứng như vậy. Đã có tâm nhớ dân chúng Tây Vũ đế quốc, hắn xem như một Hoàng Đế tốt.
- Gia quốc giang sơn, có đức giả cư chi.
Diệp Thần cười nhạt một tiếng nói.
- Có đức giả cư chi?
Minh Vũ Đại Đế lắc đầu bật cười, Diệp Thần còn là quá mức ấu trĩ.
Chứng kiến biểu lộ của Minh Vũ Đại Đế, Diệp Thần cũng đoán được Minh Vũ Đại Đế nghĩ như thế nào, mỉm cười, hắn cũng không cần phải thuyết phục Minh Vũ Đại Đế, ngược lại đàm luận lên những vấn đề khác.
- Con bạch hồ trên người của ngươi, là yêu thú cấp mấy?
Ánh mắt của Minh Vũ Đại Đế rơi vào trên bờ vai của Diệp Thần hỏi.
Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất