Chương 234. Oan gia ngõ hẹp (1)
Nhất là sau khi từ trong miệng Thanh Ngưu tinh nghe nói, nàng đã thành công ngưng tụ thành yêu đan, tấn thăng cảnh giới thứ tư.
Hang ổ yêu tinh chuột cách nơi này không xa, ở dưới tình huống sử dụng Thần Hành Phù, chỉ có nửa canh giờ cước trình.
Nơi này ở mặt ngoài nhìn qua, là một thôn trại giấu ở trong núi, có mười mấy gian nhà cỏ tranh đơn sơ, Lý Mộ từ trong đó cảm nhận được khí tức mấy yêu tu hóa hình, nhưng đại bộ phận, đều là chút yêu vật Tố Thai.
Tận cùng bên trong một gian nhà cỏ dặm, có một đạo suy nhược đến cực điểm yêu khí.
Những yêu vật đó thấy yêu tinh chuột trở về, cung kính quỳ ở trên mặt đất, miệng hô “Đại vương” .
Yêu tinh chuột không để ý bọn họ, chạy thẳng tới một gian nhà cỏ gần tận cùng bên trong, Lý Mộ theo hắn đi vào, nhìn thấy trong nhà cỏ, trên một cái giường gỗ, có một người phụ nữ nằm.
Phụ nhân bộ dạng tầm thường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí tức cực độ suy yếu, tựa như đã lâm vào trạng thái hôn mê, nhìn từ yêu khí trên người nàng phát ra, hẳn là chỉ có tu vi Hóa Hình.
Ngay lúc đầu tiên Lý Mộ nhìn thấy nàng, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra.
Có thể giữ trạng thái Hóa Hình, liền nói lên nàng còn chưa đến mức dầu hết đèn tắt, so với tình huống của hồ ly già kia tốt hơn nhiều.
Yêu tinh chuột kia khẩn trương vô cùng nhìn Lý Mộ, hỏi: “Thế nào, có thể cứu không?”
Lý Mộ đi đến trước giường, nói: “Ta thử xem.”
Hắn nắm cổ tay phụ nhân kia, trước đưa vào một đạo pháp lực, tra xét thân thể của nàng.
Con yêu tinh chuột này, quả thực bị thương rất nặng, nhất là linh hồn, đã ở bên bờ vực sụp đổ.
Cũng may chỉ cần chưa sụp đổ, Lý Mộ có thể cứu nàng trở về, tình huống Sở phu nhân ngày đó, so với nàng còn nguy cấp hơn.
Trên tay phải Lý Mộ dần dần tỏa ra ánh vàng, theo ánh vàng tiến vào thân thể phụ nhân này, hồn lực của nàng, lấy một loại tốc độ phi thường rõ ràng, bắt đầu củng cố ngưng thực.
Triệu bộ đầu nhìn một màn này, chậc chậc lấy làm kỳ, Thanh Ngưu tinh cùng hổ yêu mặt lộ vẻ vui mừng, về phần yêu tinh chuột kia, đã sớm mặt lộ vẻ mừng như điên, thân thể run run không thôi, nếu không phải lo lắng sẽ quấy rầy đến Lý Mộ, đã sớm xông lên.
Một lát sau, Lý Mộ thu hồi tay, phụ nhân trên giường sắc mặt khôi phục một chút hồng nhuận, mắt chậm rãi mở ra.
Yêu tinh chuột kia lập tức xông lên phía trước, nắm tay nàng, ánh mắt dịu dàng hỏi: “Nàng cảm giác thế nào?”
Trên mặt phụ nhân lộ ra mỉm cười, vuốt ve mặt hắn, nói: “Ta tốt hơn nhiều rồi, chàng đừng lo lắng...”
Lý Mộ nhìn vợ chồng yêu tinh chuột, giờ khắc này, tựa như đã hiểu lời Lý Tứ nói.
Giữ hắn cùng Liễu Hàm Yên, chỉ là thích.
Đây mới là tình yêu.
Yêu tinh chuột kia cảm nhận được hồn lực thê tử khôi phục, quỳ gối trước mặt Lý Mộ, phành phành phành dập đầu vang vài cái, nói: “Đa tạ ân công, từ nay về sau, mạng này của ta, chính là của ngài!”
Lý Mộ cười cười, nói: “Thử* huynh khách khí rồi, ta cùng hổ huynh ngưu huynh là bằng hữu, nên làm vậy mà.”
(*thử: chuột)
Thanh Ngưu tinh mặt mang mỉm cười, hổ yêu kia thì dùng sức vỗ vỗ ngực mình, nói với Lý Mộ: “Từ giờ trở đi, Hổ Lực ta nhận ngươi vị huynh đệ này!”
Lý Mộ bỗng nhiên nhìn về phía phụ nhân kia, hỏi: “Ngày đó đả thương ngươi, là một người tu hành nhân loại phải không?”
Phụ nhân gật gật đầu, nói: “Là nhân loại.”
Lý Mộ thở sâu, hỏi: “Là nhân loại thế nào?”
Ngay tại vừa rồi, hắn ở trong cơ thể yêu tinh chuột này, cảm nhận được một tia khí tức mỏng manh, hầu như sắp biến mất.
Khí tức này, cùng thứ trong cơ thể bà của Tiểu Bạch, con hồ ly già đó, giống nhau như đúc.
Người phụ nữ vươn tay, ở trước mắt nhẹ nhàng lau một cái.
Trong hư không, hiện ra hư ảnh một nam tử nhân loại.
Lý Mộ mang bộ dáng người này nhớ ở trong lòng, trong mắt thử yêu kia, thì tràn đầy hào quang thù hận.
Lý Mộ vẫn chưa nói thêm gì, mang toàn bộ pháp lực phật môn trong cơ thể, chuyển đổi thành phật quang Tâm Kinh, mang thương tổn nguyên thần của phụ nhân này hoàn toàn chữa trị.
Thử yêu này chỉ là đạo hạnh Hóa Hình, lại thêm pháp lực Lý Mộ đã khác xưa, hiệu quả trị liệu, so với lúc trước chữa cho con rắn nhỏ kia tốt hơn rất nhiều.
Lý Mộ nói với thử yêu kia: “Nàng đã không có gì đáng ngại, từ nay về sau tĩnh tâm dưỡng thương, mấy tháng sau có thể khôi phục như thường.”
Thử yêu vẻ mặt vui sướng, quỳ xuống lần nữa, kích động nói: “Đa tạ ân nhân!”
Lý Mộ chỉ là mỉm cười, thử yêu này tuy làm việc sai lầm, lại hợp tình hợp lý, huống hồ gã tình nguyện tổn hại tinh huyết đạo hạnh của mình, cũng không hại một mạng người, nếu gã không phải tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt, lại chí tình chí nghĩa, Lý Mộ cũng sẽ không giúp gã.
Thê tử của thử yêu đã không còn đáng ngại lắm, Lý Mộ còn nhớ Liễu Hàm Yên cùng Tiểu Bạch, đề xuất cáo từ với ba yêu tinh.
Thử yêu vội vàng nói: “Ân nhân không ngại ở nơi này mấy ngày, cũng để ta tận tình địa chủ một chút.”
Hổ yêu cũng khoác bả vai Lý Mộ, nói: “Đúng vậy, Lý huynh đệ, ta còn muốn uống vài chén với ngươi đó!”
Lý Mộ cười nói: “Nha môn bận rộn việc công, các đồng nghiệp của ta còn ở trong thành chờ, lần sau có cơ hội nhất định.”
“Một khi như vậy, Lý huynh đệ đi về trước đi.” Thanh Ngưu tinh cười cười, nói: “Mấy ngày nữa, khi ta dẫn hắn đi nha môn thỉnh tội, lại chè chén cũng không muộn.”
Thử yêu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên từ trong cơ thể bức ra một quầng sáng, nói: “Nhận ân lớn này, tiểu yêu không biết lấy gì để báo đáp, xin ân nhân nhận lấy vật ấy.”
Quầng sáng này, chính là niệm lực hắn từ trên thân dân chúng mấy thôn thu hoạch.
Lý Mộ suy xét một lát, cũng vẫn chưa từ chối, nhận lấy quầng sáng kia.
Một là loại lực lượng này quả thực hữu dụng với hắn, hai là nhận lấy vật ấy, nhân quả của thử yêu này cùng hắn cũng có thể chấm dứt.
Nhỡ đâu thử yêu nhất tộc cũng có quy củ phải hoàn lại ân tình, về sau có một con chuột tìm tới hắn lấy thân báo đáp, Liễu Hàm Yên còn phải ghen một lần nữa.
Với lại, trong nhà hắn đến bây giờ còn có một con hồ ly vừa mới hóa hình chờ báo ân đấy.
Lý Mộ nhận niệm lực, hai yêu tinh tự mình tiễn Lý Mộ ra ngoài.
Lý Mộ vừa mới đi ra khỏi nhà cỏ, phía trước cách đó không xa, bỗng nhiên có ba bóng người từ trên trời giáng xuống.
Một người trong đó, là một văn sĩ áo trắng, bề ngoài cực kỳ anh tuấn, bộ dạng trung niên, khí chất văn nhã, trên người không có bất cứ khí tức nào lộ ra ngoài, tựa như phàm nhân.
Hai bên trái phải hắn, có hai nữ tử đứng.
Một người bên trái, mặc áo trắng, dung mạo thanh tú, Lý Mộ thấy, trong lòng lộp bộp một cái, chính là Bạch Ngâm Tâm mấy tháng không gặp.
Một người bên phải, mặc váy lục, dung mạo cũng rất tú lệ, có một đôi mắt hoa đào dụ người, càng khiến sắc mặt Lý Mộ biến hóa.
Hết chương 234.