Chương 452. Thất sủng (1)
Lý Mộ không có cách nào trở thành người thân của nàng, chỉ có thể cố gắng trở thành bạn của nàng.
Hơn nữa, có Tiểu Bạch hệ chữa trị, hẳn là có thể khiến nàng cảm nhận được một ít cảm thụ hoàng cung không thể hội được.
Sau khi ăn cơm xong, nữ hoàng chỉ điểm Tiểu Bạch tu hành một lát, trước khi đi, bỗng nhiên nhìn Tiểu Bạch hỏi: “Có muốn theo ta đi trong cung chơi hay không?”
Tiểu Bạch có chút động lòng, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Mộ trước.
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Nếu ngươi muốn đi, thì đi cùng Chu tỷ tỷ đi.”
Làm một tên chó độc thân, hơn nửa đêm không ngủ được, cùng Lý Mộ nấu cháo ốc biển, chỉ vì nghe lịch sử tình yêu của hắn cùng Liễu Hàm Yên, đủ để nhìn ra nữ hoàng là tịch mịch cỡ nào.
Tiểu Bạch trời sinh ngốc nghếch dễ thương, nàng bầu bạn ở bên người nữ hoàng, có thể giải quyết một ít cô độc cho nàng.
Khác với Thượng Quan Ly cùng Mai đại nhân, ở trong lòng Tiểu Bạch, không có nữ hoàng Đại Chu gì cả, có chỉ là Chu tỷ tỷ đối với nàng rất tốt, tặng cho nàng tinh huyết huyền hồ, nữ hoàng không thiếu người kính sợ tôn kính nàng, bên người nàng thiếu, là người không úy kỵ thân phận nữ hoàng của nàng, ngang hàng ở chung với nàng.
Chỗ cao xưa nay không khỏi bị lạnh, mặc kệ là đỉnh phong trên thực lực, hay là đỉnh phong trên địa vị, một khi trèo lên tới đỉnh, đều rất dễ dàng biến thành người cô đơn.
Tiểu Bạch tâm tâm niệm niệm đã lâu đối với cảnh đẹp ngự hoa viên hoàng cung, sau khi thấy Lý Mộ đồng ý, vui vẻ kéo tay nữ hoàng, nói: “Được nha được nha...”
Bóng người hai người lần nữa biến mất ở trước mặt Lý Mộ, Lý Mộ đi đến trong sân, bắt đầu luyện tập thần thông mới.
Một lát sau, trong ngự hoa viên, Chu Vũ nhìn Tiểu Bạch, hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi là gặp được Lý Mộ như thế nào?”
Nói tới chuyện này, trên mặt Tiểu Bạch liền lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói: “Đó là lúc ta còn chưa hóa hình, không cẩn thận trúng cạm bẫy thợ săn, là ân công đã cứu ta, còn băng bó vết thương cho ta, từ lúc đó trở đi, ta liền thề nhất định phải báo đáp ân công...”
Chu Vũ tò mò hỏi: “Báo đáp như thế nào?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch hơi đỏ lên, nói: “Ta muốn gả cho ân công, cả đời ở lại bên người ân công...”
Chu Vũ hơi kinh ngạc, hỏi: “Hắn không phải đã có vợ chưa cưới rồi sao?”
Tiểu Bạch nói: “Ân công có Liễu tỷ tỷ cùng Vãn Vãn tỷ tỷ, cũng có thể có ta, ba người chúng ta đều sẽ cả đời bầu bạn ân công...”
Chu Vũ vốn đã quên chuyện nào đó, câu này của Tiểu Bạch, khiến nàng không khỏi lại nhớ tới buổi tối ngày đó, ở trong mơ của Lý Mộ nhìn thấy trường hợp hoang đường, điều này làm nàng chưa bao giờ từng có loại từng trải này trong lòng bối rối không hiểu, thậm chí sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh.
Sau đó nàng đột nhiên cả kinh, ở trên con đường tu hành, nàng cũng không phải lần đầu tiên có loại cảm thụ này.
Đây là... Tâm ma!
Theo tu vi tăng lên, tâm ma cũng sẽ càng ngày càng mạnh. Cảnh giới Siêu Thoát, một khi sinh ra tâm ma, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, nàng phải áp chế loại tim đập nhanh này, nhưng càng là không đi nghĩ, cảnh kia trong đầu lại càng thêm rõ ràng.
Thật không dễ gì lấy vô thượng định lực, mang cảm giác tim đập nhanh này áp chế xuống, trong lòng của nàng đã hối hận đến cực điểm.
Nàng hóa thân nữ tử trong mơ, đùa bỡn mọi cách đối với hắn, để Lý Mộ nghĩ lầm sinh ra tâm ma.
Bây giờ nàng rốt cuộc lọt vào báo ứng.
Hơn nữa, việc này nàng căn bản không thể trách tội Lý Mộ.
Bởi vì là nàng chưa trải qua Lý Mộ đồng ý, xâm nhập mộng cảnh của hắn, muốn trách chỉ có thể trách chính nàng.
Tiểu Bạch ở ngự hoa viên chơi đùa, Chu Vũ trở lại tẩm cung, khoanh chân ngồi ở trên giường.
Việc tâm ma, không thể khinh thường, nếu là bỏ mặc, nhẹ thì tu vi trì trệ không tiến, nặng thì tu vi tụt lùi, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.
Tâm ma của nàng bởi Lý Mộ dựng lên, phương pháp đơn giản nhất nhanh gọn nhất, tự nhiên là giết Lý Mộ, tâm ma tự nhiên sẽ tiêu trừ.
Nhưng nàng không có khả năng, cũng sẽ không làm như vậy.
Nàng sao nỡ giết chết hiểu nàng nhất, ủng hộ nàng nhất, vì nàng, không tiếc đắc tội triều thần cả điện, đảng mới đảng cũ, ba đại thư viện, thần tử đắc lực nhất, cũng là tri kỷ nhất của nàng?
Chu Vũ hít thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu suy tư khả năng khác tiêu trừ tâm ma...
Đêm khuya.
Lý Mộ nằm ở trên giường, bày sẵn một tư thế thoải mái, chờ đợi nữ hoàng giáng xuống.
Có lẽ là lần trước đánh vỡ mộng xuân của Lý Mộ, mấy ngày nay, nữ hoàng chưa từng một tiếng chào hỏi cũng chưa có đã tiến vào trong mơ của hắn, mà là sẽ chủ động thôi miên Lý Mộ, sau đó lại hiện thân.
Nhưng, buổi tối hôm nay, Lý Mộ đợi rất lâu, cũng chưa đợi được nữ hoàng.
Hắn mở mắt, lấy ra ốc biển, sau khi đưa vào pháp lực, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, buổi tối hôm nay có tới không?”
Trong ốc biển không có thanh âm truyền đến, Lý Mộ đợi một hồi lâu, mới cất nó đi.
Tuy không biết bên kia nữ hoàng đang bận cái gì, nhưng rất hiển nhiên, nàng đêm nay hẳn là sẽ không tới.
Lý phủ, Lý Mộ không chờ nữa, rất nhanh đã tiến vào trong mơ.
Cung Trường Nhạc, Chu Vũ nằm ở trên giường gấm, trằn trọc, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, hình ảnh đó sẽ hiện lên trước mắt nàng.
Một lát sau, nàng từ trên giường bò dậy, khoanh chân ngồi, lấy đại thần thông, khiến mình tiến vào một loại trạng thái kỳ ảo.
...
Trăng sáng sao thưa, Lý Mộ đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn một vầng trăng tròn trên trời, mắt lộ ra vẻ suy nghĩ.
Liên tục mấy ngày, nữ hoàng đều chưa xuất hiện trong mơ của hắn.
Tuy trước kia nàng tần suất xuất hiện cũng không cao, nhưng khi đó, thân phận của nàng còn chưa bại lộ, mấy ngày trước, nàng là hàng ngày đi vào giấc mộng dạy Lý Mộ pháp thuật thần thông.
Không chỉ có thế, hôm nay lúc vào triều sớm, trên đại điện, vị trí vốn nên là hắn đứng, đã bị Mai đại nhân thay thế, nàng nói đây là nữ hoàng an bài.
Điều này làm Lý Mộ không khỏi hoài nghi, có phải hắn chỗ nào đắc tội nữ hoàng, hoặc là chọc nàng tức giận hay không...
Cẩn thận suy nghĩ, Lý Mộ bài trừ khả năng này.
Sau khi từ Bắc quận trở về, hắn tốt với nữ hoàng càng hơn ngày xưa, lo lắng nàng cô độc tịch mịch, buổi tối chủ động tìm nàng nói chuyện phiếm, nói về cuộc đời tán gẫu lý tưởng, lo lắng nàng sơn trân hải vị ăn ngấy rồi, tự mình xuống bếp làm đồ ăn nàng thích ăn, còn mang Tiểu Bạch của hắn đưa đến trong cung bầu bạn nàng, nữ hoàng không có lý do tức hắn.
Buổi tối hôm nay, Lý Mộ nghĩ một đêm, cũng không nghĩ rõ nguyên nhân.
Sáng sớm hôm sau, hắn chuẩn bị vào cung, thăm dò giọng điệu nữ hoàng.
Cửa cung Trường Nhạc.
Mai đại nhân từ trong cung đi ra, nói: “Bệ hạ không ở trong cung, có chuyện gì, ngươi nói với ta cũng tương tự.”
Hết chương 452.