Chương 453. Thất sủng (2)
Theo Lý Mộ biết, nữ hoàng rất ít rời cung, Chu gia nàng đã không trở về được, nàng mỗi lần rời cung, hầu như đều là đi Lý phủ, Mai đại nhân hiển nhiên là đang nói dối, mà chính nàng không có lý do nói dối với Lý Mộ, đây nhất định là ý tứ của nữ hoàng.
Cái này liền nói lên, chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, cũng không phải Lý Mộ nghĩ nhiều, mà là nữ hoàng cố ý.
Trên mặt Lý Mộ chưa biểu hiện ra vẻ mặt gì khác thường, hỏi: “Cũng không có việc gì lớn, ta chỉ là muốn hỏi một chút, Thôi Minh bắt được chưa?”
Mai đại nhân lắc lắc đầu, nói: “Tạm thời còn chưa, nhưng A Ly đã tự mình đi đuổi bắt hắn, bên người nàng rất nhiều cao thủ, lại có thể một đường tập trung tung tích của Thôi Minh, hắn chạy không thoát đâu.”
“Vậy thì tốt.” Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Vậy đi về trước, tạm biệt Mai tỷ tỷ.”
Mai đại nhân nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, nghĩ nghĩ, nói: “Đợi chút.”
Lý Mộ quay đầu lại, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Mai đại nhân hỏi: “Ngươi có phải lại chọc bệ hạ tức giận hay không?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, hắn gần đây không chỉ không nói xấu sau lưng nàng, đối với nàng ngược lại càng tốt hơn, hắn như thế nào cũng không thể nghĩ ra, nữ hoàng vì sao bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt đối với hắn.
Mai đại nhân bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi đi về trước đi, việc Thôi Minh, có tin tức, ta sẽ thông báo ngươi.”
Lý Mộ gật gật đầu, một lần nữa xoay người rời khỏi.
Mai đại nhân đi vào cung Trường Nhạc, nhìn nữ hoàng đang xử lý tấu chương, môi giật giật, tựa như có lời gì muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói ra cái gì.
Chu Vũ khép lại một phong tấu chương, ánh mắt nhìn về phía ngoài cung, ở sâu trong ánh mắt, hiện ra một tia bất đắc dĩ.
Tâm ma cảnh giới Siêu Thoát không phải chuyện nhỏ, nàng thật không dễ gì mới mang nó áp chế, nếu là nhìn thấy Lý Mộ, chỉ sợ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thất bại trong gang tấc.
Ngoài cung Trường Nhạc, một cung nữ đang trực nhìn thoáng qua cung Trường Nhạc, sải bước, vội vàng rời khỏi.
Một lát sau, tây cung, Phúc Thọ cung.
Hoàng thái phi nhìn một cung nữ quỳ gối trong cung, hỏi: “Ngươi nói là thật không, Lý Mộ kia vào cung gặp bệ hạ, bệ hạ không gặp hắn?”
Cung nữ đó gật đầu nói: “Vô cùng chính xác, Mai thống lĩnh nói cho Lý Mộ kia, bệ hạ không ở trong cung, nhưng nô tỳ tận mắt thấy, bệ ngay một khắc trước mới vào cung Trường Nhạc, sau đó thì chưa đi ra, khẳng định là cố ý không gặp hắn.”
Hoàng thái phi hồ nghi nói: “Lý Mộ là sủng thần của nàng, nàng vì sao không thấy?”
Cung nữ đó nói: “Bệ hạ không chỉ có lần này không gặp hắn, lúc chầu sớm, vốn là hắn tiếp nhận vị trí của Thượng Quan thống lĩnh, hôm nay lại bị Mai thống lĩnh thay thế, nữ tỳ đoán, Lý Mộ kia, đã thất sủng rồi...”
“Thất sủng?”
Trên mặt hoàng thái phi dần dần lộ ra nụ cười lạnh, châm chọc nói: “Hắn cũng có hôm nay, bởi vì hắn, ai gia mất đi một miễn tử kim bài duy nhất tiên đế ban thưởng, món nợ này, ai gia còn chưa tính với hắn... , một con chó mất đi chủ nhân, sẽ có kết cục thế nào?”
Một ma ma bên cạnh nàng nói: “Thái phi nương nương, ngay cả thư viện cũng đấu không lại Lý Mộ kia, ngài phải cẩn thận...”
Hoàng thái phi giật giật khóe miệng, nói: “Hắn ở Thần Đô đắc tội nhiều người như vậy, nhiều thế lực như vậy, người muốn hắn chết, đếm cũng không đếm xuể, ai gia không cần tự mình động thủ, chỉ cần mang tin tức hắn thất sủng truyền ra, tự nhiên có người thay ai gia ra tay...”
...
Lý Mộ sau khi rời cung, cũng chưa về nhà, mà là đi vào một khách sạn.
Hắn xách một vò rượu, gõ vang cửa phòng một chỗ lầu hai của khách sạn.
Trong tay Lý Tứ đang cầm một quyển sách, đang đong đưa đầu, mở cửa nhìn thấy Lý Mộ, nghi hoặc nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Mấy ngày nay, Lý Tứ phải chuẩn bị khoa cử, luôn ở khách sạn bế quan khổ học, Lý Mộ và hắn chưa gặp được mấy lần.
Lý Mộ đặt vò rượu kia lên bàn, nói: “Có vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.”
Lý Tứ xua tay, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách kia, nói: “Ngươi đợi trước một chút, chờ ta học thuộc một đoạn này rồi nói.”
Lý Mộ đoạt lấy quyển sách trên tay hắn, nói: “Ngươi không cần học thuộc nữa, đoạn này không thi.”
Lý Tứ liếc hắn, nói: “Ngươi làm sao biết không thi, đề mục khoa cử là ngươi ra à?”
Đề mục khoa cử tuy không phải Lý Mộ ra, nhưng quan viên ra đề mục, lại phải căn cứ bản đề cương Lý Mộ định ra để ra đề mục, Lý Mộ trả sách lại cho Lý Tứ, nói: “Tùy ngươi tin hay không.”
Lý Tứ nhìn nhìn Lý Mộ, quyết đoán ném quyển sách kia xuống, nói: “Nhớ trước mấy ngày nói cho ta biết đề thi là cái gì.”
Lý Mộ nói: “Đề thi không có, ta có thể giúp ngươi vạch ra trọng điểm, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính ngươi.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Lý Tứ ngồi xuống, mở vò rượu, đều tự rót một chén rượu cho hắn cùng Lý Mộ, nói: “Nói đi, vấn đề gì.”
Lý Mộ chậm rãi nói: “Ta có người bạn, hắn gần đây gặp một ít quấy nhiễu.”
Lý Tứ nhìn hắn, hỏi: “Người bạn này của ngươi, ta quen không?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Người bạn ta quen ở Thần Đô, ngươi không biết.”
Hắn tiếp tục nói: “Người bạn này của ta, hắn có một người bạn khác phái, đoạn thời trước, người bạn khác phái này đối với hắn đặc biệt tốt, thường thường sẽ tặng hắn quà quý trọng, còn có thể mời hắn ăn cơm, hai người cùng nhau tâm tình lý tưởng cuộc đời, nhưng vài ngày gần đây, người bạn khác phái kia, đối với bạn của ta bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, thậm chí ngay cả gặp cũng không muốn gặp hắn, đây là vì sao?”
Lý Tứ hỏi: “Ngươi đắc tội nàng?”
“Không phải ta, là người bạn kia của ta.”
“Người bạn kia của ngươi đắc tội nàng?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không có, không chỉ chưa đắc tội, còn đối với nàng rất tốt, không biết nữ tử kia vì sao sẽ bỗng nhiên biến thành như vậy.”
Lý Tứ nhấp ngụm rượu, sau đó sờ sờ cằm, nói: “Ba khả năng, thứ nhất, ngươi là mục tiêu của nàng, nhưng chỉ là một trong các mục tiêu, nàng lạnh nhạt đối với ngươi, là vì nàng có đối tượng nhiệt tình khác...”
Lý Mộ lắc lắc đầu, nữ hoàng không phải loại người bắt cá hai tay này.
Lý Tứ nhìn hắn, tiếp tục nói: “Loại khả năng thứ hai, là nàng đã phiền chán ngươi, thuần túy không muốn mang sự nhiệt tình lãng phí ở trên người ngươi nữa.”
Lý Mộ sửa đúng: “Là người bạn kia của ta.”
Lý Tứ nói: “Xin lỗi, là người bạn kia của ngươi.”
Lý Mộ cùng nữ hoàng là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải quan hệ yêu đương, khẳng định chưa nói tới phiền chán. Hắn nhìn Lý Tứ, hỏi: “Khả năng thứ ba thì sao?”
Lý Tứ chưa trực tiếp trả lời, mà là hỏi: “Ngươi bây giờ đánh thắng được Liễu cô nương không?”
“Cái đó và vấn đề này có quan hệ sao?”
“Ta chỉ hỏi một chút.”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Đánh không lại.”
Cái này không phải vấn đề đánh thắng được không, mà là vấn đề có thể đánh trả hay không, cho dù Lý Mộ bây giờ đã Siêu Thoát, cũng không có khả năng là đối thủ của Liễu Hàm Yên.
Hết chương 453.