Từng câu từng chữ rơi xuống, trong phòng im lặng trong nháy mắt.
Phong Vô Tâm nhìn Bích Dao khóe miệng co quắp vì kinh ngạc, bàn tay đặt trên vai Vân Thí Thiên cũng hoàn toàn lạnh lẽo.
“Ta không thiếu ngươi, ta cũng không nợ ngươi cái gì, mối
làm ăn này ngươi nhận thì nhận, không nhận, đối với ta cũng không sao
cả.” Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Vân Thí Thiên lạnh lùng chống lại ánh mắt của Bích Dao:
“Thê tử của ta, đời này kiếp này chỉ có một, Quân Lạc Vũ, trừ nàng sẽ
không còn ai khác cả.”
Dứt lời, mạnh mẽ đứng lên, phất tay áo bước ra khỏi phòng.
Không hề có một chút chần chừ hay do dự.
Sạch sẽ, quyết tuyệt, không lưu lại một chút đường sống.
“Vân Thí Thiên…” Bích Dao nhìn Vân Thí Thiên phẩy tay áo bỏ đi, phong tình trên mặt chợt lóe thật sâu oán hận cùng bi thương.
Phong Vô Tâm thấy vậy cũng không nói thêm điều gì.
“Bích Dao, ngươi đã sớm biết như vậy, cần gì phải đi cầu
xin thứ mà ngươi không thể có được, làm cho tất cả mọi người đều không