Đại Âm Dương Chân Kinh

Chương 6: Linh Ẩn Sơn

Chương 6: Linh Ẩn Sơn
"Phanh!"
Lại là một ngày sáng sớm, trong đình viện thanh tịnh đột nhiên bị một tiếng vang thật lớn đánh vỡ. Một thạch điêu hình người cao gần hai mét đúng là bạo nổ tung ra, chặn ngang mà đứt đoạn, thạch điêu nửa khúc trên thân hình bay ra ngoài mấy mét xa, ầm ầm rơi xuống đất, chỉ còn bờ mông với hai cái đùi còn đứng lặng nguyên vị trí.
"Bảy mươi Thần khiếu! Lực lượng quả nhiên lại tăng mạnh không ít!"
Phía trước hai chân thạch điêu, Tô Dạ cười toe toét miệng, nắm tay phải vẫn còn giữ tư thế xuất kích. Trong đôi mắt đen bóng lóe ra hào quang khó có thể che giấu sự hưng phấn.
Đây đã là ngày thứ hai mươi Tô Dạ đạt được "Đại Âm Dương Chân Kinh".
Sau khi đạt được loại linh pháp này, Tô Dạ hoặc ở Lạc Nhạn Cốc, hoặc ở Đăng Tiên Các, gần như không phân biệt ngày đêm tu luyện. Mệt mỏi thì điều dưỡng thân thể, cảm ngộ linh pháp huyền bí. Tinh thần khôi phục sau đó tức thì vận chuyển linh pháp, trùng kích Tử khiếu.
Hai mươi ngày qua, Tô Dạ đối với "Đại Âm Dương Chân Kinh" lĩnh ngộ càng sâu. Trước đó hơn mười ngày, những Tử khiếu tắc nghẽn trong cơ thể cậu gần như mỗi ngày đều được đả thông với tốc độ một cái. Chỉ đến mấy ngày gần đây nhất, tốc độ mới hơi chậm lại. Dù vậy, tốc độ này vẫn vô cùng dọa người.
Không chỉ Tử khiếu liên tục được đả thông, đồng thời thân hình cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, Tô Dạ cảm nhận lực lượng cơ thể đang nhanh chóng gia tăng.
Thậm chí từ mười năm trước, Tô Dạ đã phát hiện, khi sở hữu Thần khiếu vượt quá ba mươi sáu, mỗi khi gia tăng một chỗ Thần khiếu, lực lượng sẽ tăng cường một điểm. Ban đầu cậu không rõ ràng lắm, nhưng theo số lượng Thần khiếu ngày càng nhiều, biên độ gia tăng lực lượng cũng trở nên càng lúc càng lớn.
Tô Dạ chưa mở ra Thần Đình, cũng chưa đột phá đến Đoạt Mệnh cảnh, vẫn không thể đem Thiên Địa linh khí luyện hóa thành linh lực của bản thân, cũng không thể tu luyện các loại linh pháp công kích. Thế nhưng, hai năm trước khi sở hữu năm mươi hai Thần khiếu, lực lượng của cậu khi so sánh với tu sĩ Đoạt Mệnh cảnh sơ kỳ đã chỉ có hơn mà không thua.
"Xét về lực lượng đơn thuần, có lẽ bây giờ mình đã vượt qua tu sĩ Đoạt Mệnh cảnh trung kỳ rồi." Tô Dạ híp mắt, tươi cười rạng rỡ.
"Ân? Sáng sớm sao lại có động tĩnh lớn như vậy?"
Từ một cánh cửa phòng bên hông đình viện, thân ảnh cao lớn khôi ngô của Tô Chấn bước ra.
Hai con mắt quét qua, liền nhìn thấy thân thạch điêu nửa khúc trên nằm ngã xuống đất. Tô Chấn đúng là vẻ mặt đau lòng mà kêu lên: "Ôi, bảo bối của ta..." Nhưng khi thoáng nhìn thấy vẻ mặt cười ngây ngô của Tô Dạ, hai đạo lông mi hoa râm lại thô lại đậm đặc lập tức dựng thẳng lên.
Có chút không ổn!
Tô Dạ vội vàng hạ cánh tay xuống, co lại cổ: "Gia gia, ta đi quét dọn Đăng Tiên Các rồi." Không đợi Tô Chấn đáp lại, cậu đã chạy đi mất, ra khỏi đình viện.
Tô Dạ chạy mất, hai chiếc lông mi dựng thẳng của Tô Chấn liền hạ xuống.
"Thằng nhóc này, lại chạy trốn nữa..." Tô Chấn cười mắng, nhưng mà chữ "mau" phía sau còn chưa nói ra đã kẹt trong cổ họng. Nhưng Tô Dạ lại chạy trở lại, tại cửa đình viện vụng trộm nhìn quanh, khiến Tô Chấn không biết nên tiếp tục cười hay là nên quay về dáng vẻ trừng mắt lúc trước.
"Còn không tiến vào?"
Tô Chấn có chút xấu hổ, mặt hơi co lại, quát khẽ nói, "Còn có chuyện gì? Nói đi!"
Tô Dạ nghe xong, tranh thủ thời gian chạy tiến vào, cười hắc hắc nói: "Gia gia, ta muốn đi ‘Linh Ẩn Sơn’ tu luyện."
"Linh Ẩn Sơn?"
Nghe đến đó, Tô Chấn cũng bất chấp sĩ diện, kinh ngạc nhíu mày, "Dạ nhi, cái chỗ kia không phải nơi con bây giờ có thể đến được."
Linh Ẩn Sơn chỉ là một tòa núi nhỏ trong Cô Mộ Thành, phong cảnh không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, nơi đây lại bố trí một tòa Ngưng Nguyên pháp trận, chính là do Tô, Đường, Tần tam gia bỏ ra số tiền lớn mời một vị Pháp Sư bố trí. Vì pháp trận này, Linh Ẩn Sơn có Thiên Địa linh khí nồng đậm hơn Lạc Nhạn Cốc rất nhiều, đồng thời cũng cuồng bạo hơn một ít, rất thích hợp cho tu sĩ Đoạt Mệnh cảnh. Đám đệ tử Đoạt Mệnh cảnh cùng lứa tuổi của tam gia cơ bản mỗi ngày đều ở đó tu luyện.
Nhưng đối với những người chưa đột phá đến Đoạt Mệnh cảnh, nơi này lại không có chỗ tốt gì. Tô Dạ đột nhiên nói muốn đến Linh Ẩn Sơn tu luyện, tự nhiên khiến Tô Chấn khó mà lý giải.
"Gia gia, người đã quên lão tổ tông truyền thụ cho ta Ngũ phẩm linh pháp sao?"
Tô Dạ cười nói, "Hai ngày này con tu luyện ở Lạc Nhạn Cốc và Đăng Tiên Các, ngày càng cảm thấy linh khí có chút không đủ, nên đổi một nơi tốt hơn." Những ngày này, mỗi lần đả thông một chỗ Tử khiếu đều cần tiêu tốn ngày càng nhiều thời gian, Tô Dạ đã sớm muốn thay đổi môi trường tu luyện.
"Nói như vậy..."
Tô Chấn chần chờ. Dù cho không hỏi thành quả tu luyện của Tô Dạ mỗi ngày, ông cũng có thể cảm nhận được cháu trai mỗi ngày đều đang biến hóa, tâm tình của ông cũng theo đó mà vui vẻ hơn rất nhiều. Lúc này nghe Tô Dạ nói đến linh pháp lão tổ tông truyền thụ trong mộng, trong lòng ông cũng không khỏi có chút ý động. Tuy nhiên, ông vẫn khó mà quyết định. Tô Dạ là cháu trai duy nhất của ông, nếu ở Linh Ẩn Sơn bị tổn thương gì đó, đó quả thật là điều hối hận không kịp.
Tô Dạ cười nói: "Gia gia, đừng lo lắng, con không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện. Con đi trước Linh Ẩn Sơn thử xem, nếu không thích ứng được, con sẽ lập tức trở về."
"Được rồi." Tô Chấn rốt cục gật đầu.
"Con cảm ơn gia gia. Người còn phải cho con một tấm lệnh bài, bằng không thì Tuyết Phong bá bá cũng sẽ không cho con nhập núi."
"Theo ý con! Theo ý con!"
...
Linh Ẩn Sơn, nằm ở phía Đông Bắc trung tâm Cô Mộ Thành. Độ cao nhất cũng không quá vài trăm mét. Tuy nhiên, đứng trên đỉnh núi, cũng đủ để quan sát toàn thành.
Núi nhỏ bốn phía được bao bọc bởi một bức tường cao hơn mười mét, chỉ có góc Tây Nam là có một cửa vào.
Giống như Lạc Nhạn Cốc, Linh Ẩn Sơn này cũng là do Tô, Đường, Tần tam gia cùng nhau quản lý. Mục đích của việc này rất đơn giản: để đệ tử tam gia cùng nhau tu luyện, điều này có thể dễ dàng kích thích tinh thần cạnh tranh của họ hơn bất kỳ lời nói nào, và có lợi cho sự phát triển lâu dài của tam đại gia tộc.
Chỉ cần khống chế loại cạnh tranh này trong một phạm vi nhất định, thì sẽ không ảnh hưởng đến cục diện toàn cục.
Tại lối vào Linh Ẩn Sơn, một tòa cung điện tinh xảo được kiến tạo. Mỗi ngày đều có ba vị tu sĩ Linh Thông cảnh tọa trấn, để phòng ngừa người ngoài trà trộn vào.
Trong ba người đó, vị tu sĩ đến từ Tô gia tên là Tô Tuyết Phong, tu vi đã đạt đến Linh Thông cảnh hậu kỳ.
"Trùng Huyền cảnh... Sợ là kiếp này vô vọng rồi..."
Phía bên phải cung điện, Tô Tuyết Phong trong bộ áo bào xanh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Mắt khẽ nhắm, khuôn mặt trầm tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi thở dài.
Hắn đột phá đến Linh Thông cảnh hậu kỳ đã hơn mười năm. Dù những năm gần đây hắn không ngừng tu luyện, không có chút lơ là nào, nhưng thủy chung vẫn khó có thể vượt qua bước cuối cùng đó, bước vào Trùng Huyền cảnh. Dù hắn biết rõ đây là do tư chất có hạn, không thể cưỡng cầu, nhưng khó tránh khỏi vẫn cảm thấy tiếc nuối.
"Tiểu tử nào đó, còn không đi ra ngoài, cái này Linh Ẩn Sơn không phải nơi con có thể tới!"
Phút chốc, Tô Tuyết Phong nghe được một tiếng quát lớn âm lãnh. Đó là giọng của Tần Tùng, một tu sĩ Linh Thông cảnh đến từ Tần gia. Hắn bế quan tu luyện hơn mười năm, gần đây mới vừa xuất quan, được điều động đến Linh Ẩn Sơn để tọa trấn. Cùng với Tô Tuyết Phong, hắn cũng là tu sĩ Linh Thông cảnh hậu kỳ.
Có lẽ là một tiểu gia hỏa tò mò chạy đến.
Chuyện như vậy cũng không ít gặp. Tô Tuyết Phong không để ý lắm, đang định tĩnh tâm thần để tiếp tục tu luyện, thì đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo khác: "Ồ, đây không phải Tô Dạ sao? Tần huynh, đây là một tiểu tử của Tô gia, có lẽ là có chuyện tìm Tuyết Phong huynh, để cho cậu ta vào đi."
"Tô Dạ?"
Tô Tuyết Phong vô thức mở mắt. Đảo mắt nhìn sang, thân ảnh một thiếu niên mặc áo đen chợt lọt vào tầm mắt. Khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú. Giờ phút này, cậu đang vẻ mặt tươi cười, bước đi nhẹ nhàng về phía mình.
"Bái kiến Tuyết Phong bá bá." Tô Dạ từ xa lên tiếng chào.
"Tiểu Dạ, sao con cũng tới?"
Trên mặt Tô Tuyết Phong khó có khi lộ ra vẻ hòa ái vui vẻ. Ông và Tô Liệt có tình giao vô cùng tốt, đối với Tô Dạ cũng coi như nhìn cháu con cháu.
Vừa nói xong, trong lòng ông lại có chút kinh ngạc. Mới một tháng không gặp, Tô Dạ dường như đã thay đổi một người. Trước đây, trên người thiếu niên mười tám tuổi này luôn quẩn quanh một tầng vẻ già nua không thể xua đi. Ngày nay, trong ánh mắt của Tô Dạ lại toát lên sự tự tin dào dạt, toàn thân càng thêm tinh thần phấn chấn, phồn vinh mạnh mẽ.
Tô Dạ rất nhanh đã đi tới trước mặt Tô Tuyết Phong: "Tuyết Phong bá bá, con là tới Linh Ẩn Sơn tu luyện."
"Đến Linh Ẩn Sơn tu luyện?"
Giọng nói âm lãnh kia lại vang lên, nhưng lại bật cười thành tiếng, "Ngay cả Đoạt Mệnh cảnh cũng chưa đạt tới mà đến Linh Ẩn Sơn tu luyện, Tuyết Phong lão đệ, tên tiểu tử nhà các ngươi có vấn đề gì không?" Người nói chuyện ngồi xếp bằng ở cửa đại điện, tuổi chừng bốn mươi, hai gò má thon gầy, hốc mắt hãm sâu, đúng là Tần Tùng.
Cách Tần Tùng không xa, một gã nam tử trung niên tuấn lãng thì nhịn không được cười lên: "Tô Dạ, con không phải đang đùa chứ?"
Người này chính là Đường Viễn Sơn đến từ Đường gia.
Giống như Tô Tuyết Phong và Tần Tùng, Đường Viễn Sơn cũng là tu sĩ Linh Thông cảnh hậu kỳ.
"Thật là hồ đồ!"
Tô Tuyết Phong nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, "Tiểu Dạ, mau trở về đi thôi, cái Linh Ẩn Sơn này tạm thời đối với con có hại vô ích." Dù ngữ điệu nghiêm khắc, lại toát ra sự ân cần đối với Tô Dạ.
Tô Dạ như đã sớm ngờ tới Tô Tuyết Phong sẽ có phản ứng như vậy, cười nói: "Tuyết Phong bá bá, là gia gia cho phép con tới đây." Bàn tay khẽ đảo, một quả ngọc bài màu xanh biếc lớn bằng ba ngón tay liền hiện ra, bên trên khắc một chữ "Chấn" bay bổng như rồng bay phượng múa. Rõ ràng là lệnh bài của Tô Chấn.
"Tam trưởng lão?"
Tô Tuyết Phong nhận lấy lệnh bài, hồ nghi đánh giá Tô Dạ vài lần. Ông ta không hề nghi ngờ lệnh bài kia là giả hay bị trộm, chỉ là không rõ Tam trưởng lão Tô Chấn tại sao lại cho phép Tô Dạ tiến vào Linh Ẩn Sơn. Chẳng lẽ ông ta không biết Linh Ẩn Sơn không thích hợp cho Tô Dạ tu luyện ở hiện tại?
Thấy Tô Tuyết Phong nửa ngày không nói gì, Tô Dạ nhịn không được nói: "Tuyết Phong bá bá, con có thể tiến vào không?"
"Đi thôi!"
Tô Tuyết Phong nhíu mày nhìn Tô Dạ, đúng là vẫn khoát tay. Bất kể ý đồ của Tô Chấn như thế nào, ông ta cũng sẽ không hại cháu trai duy nhất của mình. Ông ta làm như vậy, chắc hẳn có lý do. "Tiểu Dạ, nhớ kỹ, nếu có điều gì không đúng, lập tức đi ra, không được cố gắng chống cự."
"Con hiểu rồi! Tuyết Phong bá bá, con đi nhé."
Tô Dạ mặt mày hớn hở gật đầu, bước nhanh về phía sau đi tới. Trong chớp mắt, Tô Dạ đã xuyên qua điện, thân ảnh biến mất không thấy.
"Tuyết Phong huynh, trưởng lão Tô Chấn có ý gì mà lại để cho tôn nhi của mình đến Linh Ẩn Sơn tu luyện?" Đường Viễn Sơn thu hồi ánh mắt với vẻ thần sắc kỳ quái, nhịn không được mở miệng nói.
"Còn có thể có ý gì, già rồi nên hồ đồ rồi!" Tần Tùng giọng mỉa mai nói.
"Tần Tùng, câm miệng cho ta! Cách làm của Tam trưởng lão Tô gia chúng ta còn chưa đến lượt người Tần gia các ngươi đến xen vào!" Tô Tuyết Phong ánh mắt lạnh lẽo, nghiêm nghị quát lớn. Và gần như ngay lúc ông ta mở miệng, một luồng áp lực cực mạnh như gió bão đã ập về phía Tần Tùng.
"Tô Tuyết Phong! Ngươi..."
Tần Tùng tức giận, bật người đứng dậy, sắc mặt càng thêm âm trầm. Nhưng trong đáy mắt hắn lại ẩn giấu một tia kiêng kị sâu sắc. Đường Viễn Sơn thấy vậy, cười ha hả, vội vàng ra tay giảng hòa: "Tuyết Phong huynh, Tần huynh, đều xin bớt giận, xin bớt giận, đừng để tiểu bối Linh Ẩn Sơn nhìn thấy chúng ta làm trò cười..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất