Chương 21
Thấy Tu Bồ Đề cau mày, Thanh Phong Tử từ tốn đặt một quân cờ đen trên bàn cờ, mở miệng hỏi:
- Sư phụ có cảm thấy, tối nay nói với Ngũ sư đệ hơi quá không?
Tu Bồ Đề nghe vậy, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt lại chưa hề rời khỏi bàn cờ, nhấc lên một quân cờ trắng, đặt vào bàn cờ nói:
- Ngươi có biết vì sao vi sư có chín đệ tử nhập thất, ai cũng có sở thành, nhưng chỉ lưu lại ngũ sư đệ Thanh Vân Tử của ngươi ở trong quán không?
- Đồ đệ không biết.
Tu Bồ Đề khẽ cười, bất đắc dĩ nói:
- Ngũ sư đệ của ngươi, thiên tư ưu việt, nhưng tính tình quá trung hậu cố chấp, thiếu một phần tâm cơ, ít một chút lòng dạ, còn một mực bảo thủ theo lề thói cũ, mọi chuyện đều theo đuổi sự công bình, không biết tiến thối. Nhưng không hiểu rằng trên thế gian này, còn có rất nhiều chuyện không thể nói công bình.
Trầm mặc hồi lâu, thở dài, Tu Bồ Đề nói tiếp:
- Phải biết tu tiên chính là nhìn trộm đạo trời, tiền đồ hung hiểm. Mặc dù hắn có sở thành, nhưng tính tình như thế, nếu ra khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động, sợ rằng đã bị thần phật đầy trời làm cho hài cốt cũng không còn.
Thanh Phong Tử cúi đầu không nói, nhặt quân đen, đặt lên bàn.
- Vi sư mấy năm nay để hắn xử lý công việc trong quán, vốn là cố ý để hắn trải nghiệm. Mà việc đêm nay, rõ ràng hắn còn hơn lúc trước. Quả thật thiên tính không thể trái mà. Chuyện đêm nay, cho hắn thêm chút giáo huấn cũng tốt. Còn con khỉ kia, tu vi đã đạt Ngưng Thần hậu kỳ, ngắn ngủi mấy tháng mà thôi, thật là có chút ngoài dự kiến của vi sư. Tư chất như thế, so với Dương Tiễn năm đó chỉ hơn chứ không kém. Cũng không uổng phí kỳ vọng của vi sư với hắn.
Dứt lời, Tu Bồ Đề vuốt ống tay áo, đặt quân trắng tới trước mặt Thanh Phong Tử, hỏi ngược lại:
- Vi sư nhờ ngươi tìm Càn Khôn Tề Âm mộc, đã có tin gì chưa?
- Đồ đệ nghe nói Nam Cực Tiên Ông có một miếng, liền dùng mấy viên đan dược đổi lấy, mang về cho sư phụ.
Dứt lời, Thanh Vân Tử thò tay vào trong áo, lấy ra một vật đen xì, bề mặt rộng chừng năm ngón tay, đưa hai tay tới trước mặt Tu Bồ Đề.
Nhận lấy mảnh gỗ, đặt sang một bên, Tu Bồ Đề nói:
- Tìm được là tốt rồi. Trước đây vi sư đoạt được một mảnh lớn cắt thành chín miếng, hiện giờ đã dùng hết sạch. Tìm được là tốt rồi.
Dứt lời, Tu Bồ Đề lại đặt một quân cờ.
Thanh Vân Tử nâng ống tay áo, cũng đi một quân, hỏi:
- Đây là sư phụ chuẩn bị cho thập sư đệ sao?
Tu Bồ Đề không trả lời, chỉ cười tủm tỉm nói:
- Chín sư huynh đệ các ngươi đều có, hắn cũng là đệ tử nhập thất của ta, làm sao có thể không có? Mấy năm nay, có thấy tam sư đệ của ngươi không?
- Đồ đệ hành tẩu Bắc địa, tam sư đệ du lịch Đông châu, chưa từng gặp. Đồ đệ từng nghe bát sư đệ nhắc tới, nói là tam sư đệ đang bận rộn chuẩn bị rèn pháp khí, thu thập đủ loại thiên tài địa bảo. Sao sư phụ bỗng nhiên lại nhắc?
- Sau này việc trong quán không người xử lý, vi sư muốn giao cho tam sư đệ của ngươi.
- Dạ?
Thanh Phong Tử đang định đặt quân cờ, nghe vậy thì hơi ngừng lại:
- Hiện giờ việc trong quán không phải ngũ sư đệ…
- Ngũ sư đệ của ngươi, ha ha, việc đêm nay, không thể một chốc một lát nghĩ thông. Không nhắc cũng được, không nhắc cũng được.
Tu Bồ Đề lắc đầu khoát tay nói.
Thanh Phong Tử im lặng, tiếp mấy nước cờ, lại hỏi:
- Nếu bàn về phẩm chất làm thầy, bát sư đệ Lăng Vân Tử là tốt nhất, cũng thích dạy dỗ người khác nhất. Mấy đệ tử bất tài của con mấy năm nay đều nhờ ở sư đệ, đều tiến bộ không ít. Nếu sư phụ viết một lá thư, bất kể Lăng Vân sư đệ đang ở phương nào, nhất định cũng sẽ lập tức chạy về. Vì sao sư phụ lại muốn giao cho tam sư đệ? Tam sư đệ và ngũ sư đệ rất thân nhau, tính tình lại cổ quái ương bướng, nghe nói có đồ đệ của hắn bởi vì không chịu nổi tính nết hắn mà bỏ trốn, thực không phải lựa chọn tốt nhất. Nếu để tam sư đệ xử lý việc trong quán, chỉ sợ sẽ ra mặt vì ngũ sư đệ, chuyện đêm nay không bỏ qua như vậy. Còn thập sư đệ Tôn Ngộ Không sợ là…
- Sợ là sẽ nếm mùi đau khổ sao?
Tu Bồ Đề cười khẽ, lại thở dài:
- Ở Tà Nguyệt Tam Tinh động chịu đau khổ, còn tốt hơn về sau ra ngoài té ngã. Huống hồ hành giả đạo vốn là đường tắt, giống như ma công, tu dễ thành, lại cực kỳ hung hiểm. Vốn con đường này thịnh hành ở thời Phong Thần, hiện giờ thái bình thịnh thế, Thiên Đình có tai mắt khắp nơi, nếu không có chỗ phóng thích lệ khí, thì cuối cùng tu hành chỉ như lấy giỏ tre múc nước, công dã tràng mà thôi.
Thanh Phong Tử rời mắt khỏi bàn cờ, nhìn chằm chằm Tu Bồ Đề hồi lâu, nói:
- Sư phụ thật để tâm tới thập sư đệ. Có điều đêm nay lời ngũ sư đệ nói cũng chưa hẳn đã sai. Sư phụ như vậy, về sau sợ là… không được an bình.
Tu Bồ Đề chậm rãi ngồi thẳng lên, đối diện với Thanh Phong Tử, nói:
- An bình thật sự tốt sao?
- Chuyện này…
Tu Bồ Đề nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, nói:
- Tâm pháp đạo gia, thế nhân đều biết phân tứ trọng. Ngưng Thần, Nạp Thần, Luyện Thần, Hóa Thần. Lại ít có người biết lên trên còn có trọng thứ năm, tức là Thiên Đạo. Hiện giờ Đạo Tổ tu “vô vi”, Phật Tổ tu “vô ngã”. Tu tiên vốn là việc nghịch thiên, lại muốn tu thành cái gọi là thuận theo thiên mệnh. Hừm, thật đúng buồn cười! Quá buồn cười! Tu tiên cầu đạo vốn là nhìn trộm việc trời đất, cuối cùng lại tu hết thành bộ dáng như vậy, có ích lợi gì cho muôn dân? Cũng không trách nhị đệ tử của Như Lai Phật Tổ là Kim Thiền Tử muốn phát chí nguyện phổ độ chúng sinh.
Tu Bồ Đề cười khổ, thở thật dài.
Thanh Phong Tử kinh hãi, vội vàng hỏi:
- Sư phụ muốn trợ giúp hắn một tay sao?
Tu Bồ Đề bất đắc dĩ nói:
- Kim Thiền Tử muốn làm là phổ độ chi đạo, siêu thoát phật đạo tự lập một môn. Vi sư và Thái Thượng đồng xuất nhất mạch, sao có bản lãnh đó. Chẳng qua là đúng dịp thuận nước đẩy thuyền thôi. Đã làm người sư phụ, phải làm sao để không có lỗi với đệ tử đã khấu đầu bái sư. Con khỉ kia muốn nghịch chuyển mệnh trời, vừa vào quán vi sư đã chỉ rõ đường cho hắn là tu ngộ giả đạo, cứ theo thì sẽ có tiểu thành, sống thọ tám trăm năm mới chết. Thế nhưng hắn lại muốn tu hành giả đạo… Có lẽ đó là tâm tính số mệnh sai khiến, chẳng qua giờ sớm đến ba trăm năm, xem như số mệnh trời đất có thêm biến số.
Dứt lời, Tu Bồ Đề lại đặt một quân cờ trắng.
“Cạch!”
Đi xong nước này, Tu Bồ Đề ngửa đầu khẽ vuốt râu dài, mặt mang ý cười.
Thanh Phong Tử mở to hai mắt nhìn bàn cờ hồi lâu, sau mới chắp tay thở dài:
- Rốt cuộc vẫn không bằng sư phụ.
Tu Bồ Đề nhẹ giọng cười:
- Ngộ giả đạo mặc dù không mạnh mẽ bằng hành giả đạo, nhưng ít có hao tổn, đa số sống hết thọ mà đi. Tóm gọn đều là một chữ “Tính”. Tựa như là đánh cờ vậy, cần tính được tất cả, phòng ngừa chu đáo, như vậy mới là trí thắng chi đạo. Trong thiên hạ, người tinh thông đạo này nhất, tất phải nhắc tới Đạo Tổ Thái Thượng Lão Quân.
(Trí thắng: thắng toàn bộ, thắng hoàn toàn)
- Sư phụ cách Thiên Đạo không phải chỉ một bước sao? Bàn về “Tính”, sư phụ cũng chưa chắc thua vị Thái Thượng kia mới phải.
Thanh Phong Tử lấy lòng nói.
- Sai một ly, trật ngàn dặm.
Tu Bồ Đề khẽ xua tay, đứng dậy bước tới phía trước cửa sổ, nhìn những đám mây bay loạn dưới trời trăng, cười nói:
- Thái Thượng đã sớm tu thành Thiên Đạo vô vi, ở tít Đâu Suất cung trên ba mươi ba tầng trời, tuy không để ý chính sự, nhưng trong thiên hạ này ít có chuyện gì có thể thoát được đôi mắt ấy, như thế sao ta so được? Chẳng qua, Ngộ Không lại xuất hiện tu đạo sớm ba trăm năm, không biết Thái Thượng còn có thể tính ra được không…
Lời vừa nói ra, một tia sét cắt ngang qua phía chân trời, chiếu sáng khuôn mặt già nua của Tu Bồ Đề.
- Gió tới mây tan, mưa xuống thì trời đất sẽ tươi mới. Ha ha ha ha.
Tiếng cười sang sảng quanh quẩn trong gió.
Thanh Phong Tử khom lưng bái thật sâu.
...
Trên chín tầng trời, Thái Thượng Lão Quân chợt mở to mắt, nhướng mày, mười đầu ngón tay nắm chặt, móng đâm vào trong thịt.
Một giọt máu tươi từ khóe miệng chầm chậm chảy ra.
Một đạo đồng áo tím vội vàng tiến lên hỏi:
- Sư phụ sao vậy ạ?
“Tách ~”
Một tiếng vang thanh thúy vang lên.
Thái Thượng Lão Quân từ từ quay đầu, mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ.
Trên tảng đá màu đen lơ lửng vẫn phóng ra vô số ảo ảnh văn tự cạnh đó, đã xuất hiện một vết nứt không dễ phát giác.
Khóe mắt đầy nếp nhăn của Thái Thượng híp thành một đường nhỏ, ngập ngừng:
- Thiên đạo đột nhiên nứt, là ai có bản sự như vậy?
...
Đột nhiên trong trận cuồng phong, Tu Bồ Đề đứng đón gió, mặt mỉm cười.