Chương 26
Chặn giấy bằng đá đập thẳng lên trán Lăng Vân Tử, máu tươi tóe ra.
- Ngươi có từng tính trước không, ngươi có từng tính trước không?
Tu Bồ Đề giận dữ nhìn Lăng Vân Tử, thật lâu không nói thêm câu nào.
Thời gian trôi qua, trong Tiềm Tâm điện hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí trở nên cực kỳ nặng nề.
Lăng Vân Tử chậm rãi nắm chặt nắm tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tu Bồ Đề, sắc mặt hờ hững, hoàn toàn không còn vẻ tươi cười lúc trước.
Tu Bồ Đề thấy thế cũng kinh ngạc.
Chỉ nghe Lăng Vân Tử thản nhiên nói:
- Dương Tiễn sở dĩ có thể đánh bại Thiên Đình, là vì Thái Thượng chưa ra tay. Sau đó Dương Tiễn lại hàng phục, giải tán quân binh. Đáp án trong này, sớm đã rõ ràng. Đệ tử không tính cũng biết.
- Đã biết, sao ngươi còn thu Dương Thiền kia làm đồ đệ?
Tu Bồ Đề chất vấn.
Chỉ thấy Lăng Vân Tử nhìn chăm chú vào hai mắt Tu Bồ Đề, không nhanh không chậm hỏi ngược lại:
- Đã biết, vì sao sư phụ lại thu con khỉ kia làm đồ đệ?
Mặt Tu Bồ Đề cứng lại, lạnh lùng nói:
- Hai người này há có thể so vào làm một?
Lăng Vân Tử hỏi ngược lại:
- Tại sao không thể?
Dứt lời, Lăng Vân Tử cười nhạt, ngửa đầu, ánh mắt như nhìn xuyên qua trần nhà, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ.
- Đệ tử không phải tính không rõ, chỉ là không muốn tính. Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. Thiên đạo uy áp, làm sao một địa tiên nho nhỏ phá được. Suy tính chẳng qua là chọn lợi tránh hại mà thôi. Nhưng thiên đạo không thể nghịch, nếu chuyện gì cũng tính được hoàn toàn, sẽ không có bất ngờ. Đường tu tiên đằng đẵng, nếu không có bất ngờ, chẳng phải đáng tiếc?
Hai tay chắp sau lưng, Lăng Vân Tử làm vẻ mặt vô lại tỏ ý mặc người làm thịt.
Tu Bồ Đề nhìn chăm chú Lăng Vân Tử, một lúc sau mới vuốt râu, bất đắc dĩ thở dài:
- Dương Tiễn kia tâm đã chết, Dương Thiền lại tâm chưa chết. Về sau sợ là dẫn ra sự cố. Vi sư không qua lại với huynh muội Dương Tiễn là có suy tính của vi sư, giờ ngươi thì tốt rồi, thu người ta làm đồ đệ. Toàn gây chuyện cho ta!
Dứt lời, Tu Bồ Đề bất đắc dĩ cười ra tiếng.
Linh Đài cửu tử, mỗi người đều có một mặt cực kỳ giống Tu Bồ Đề, chỉ là cửu tử này mỗi người thủ một nơi, mỗi người mỗi vẻ.
Bát đồ đệ Lăng Vân Tử này, mỗi khi mở miệng đều nói lời kinh người, đánh thẳng vào yếu điểm, chính là người hiểu Tu Bồ Đề nhất, cũng là người được Tu Bồ Đề yêu thích nhất trong chín đồ đệ. Chẳng qua người này phong cách hành sự phóng túng không kiềm chế được, còn không màng hậu quả.
Lăng Vân Tử hơi nhếch miệng lên, vội vàng lại gần, chắp tay nói:
- Về sau, kính xin sư phụ quan tâm nhiều hơn tới nữ đệ tử con mới thu.
Một canh giờ sau, Lăng Vân Tử mới đẩy cửa điện đi ra ngoài. Bên ngoài, Dương Thiền vẫn đứng im chỗ cũ.
- Đi, vi sư an bài chỗ ở cho ngươi. Về sau ngươi ở trong quán tu là được.
Lăng Vân Tử nói.
Dương Thiền vừa nghe, nhìn chằm chằm Lăng Vân Tử, mày hơi nhíu:
- Không cần bái kiến sư tổ sao?
- Về sau ngươi có rất nhiều cơ hội, lão đầu tử muốn gặp ngươi sẽ tự mình mở miệng.
Lăng Vân Tử kia cũng mặc kệ Dương Thiền thắc mắc, kéo nàng đi, thì thầm trong miệng:
- Nếu lần này sư phụ không thu thập sư đệ, ta còn không dám thu ngươi.
Dương Thiền hừ lạnh một tiếng, tựa hồ rất khinh thường việc được Lăng Vân Tử thu làm đồ đệ, chỉ có hai mắt cứ nhìn mãi về cửa điện của Tu Bồ Đề, tựa hồ có chút kính sợ.
Không giống sư huynh Thanh Phong Tử đệ tử thưa thớt, vị bát sư huynh Lăng Vân Tử này có rất đông đệ tử, nhưng đều là nửa đường thu được, thường thường trước nhập môn đã có sở học.
Có lẽ do trong đám đồ đệ có nhiều người là yêu quái, dù sao người và yêu vẫn có ngăn cách, nên Lăng Vân Tử liền xây đạo quán của riêng mình tại Lăng Vân phong cách đó vạn dặm, gọi là Lăng Vân các. Bởi thế có câu “Lăng Vân các trên Lăng Vân phong, Lăng Vân Tử trong Lăng Vân các”. Bản thân Lăng Vân Tử lại cực kỳ đắc ý chuyện này, thậm chí còn mời đại gia thư pháp tại phàm giới viết chữ làm thơ, ý để người đời truyền tụng.
Ở bên trong Lăng Vân các, Lăng Vân Tử lại càng thường xuyên mở tiệc đãi tân khách. Tân khách tính từ tam giáo cửu lưu tới tam giới lục đạo, cũng cho thấy Lăng Vân Tử có cái tâm rộng lớn.
Bởi vì không có một đệ tử nào của mình ở trong quán, nên Lăng Vân Tử không thể không tự mình chạy đi an bài những vật dụng sinh hoạt cần thiết cho Dương Thiền. Cũng may những đạo đồ này làm khó dễ ai cũng không dám khó dễ Lăng Vân Tử, nên một đường thông thuận.
Tới sẩm tối, Lăng Vân Tử lại gõ cửa phòng của khỉ đá.
Khỉ đá vừa mở cửa, còn chưa kịp phản ứng, Lăng Vân Tử đã đặt một tay lên vai hắn.
Điều này làm cho khỉ đá lấy làm kinh hãi.
Tu ngộ giả đạo chú trọng tâm tính, nội liễm, bá vai bá cổ thế này thực không thấy nhiều.
“Kiểu thế này không phải người tu hành giả đạo mới nên làm sao?” Khỉ đá nghĩ.
Lăng Vân Tử thuận miệng nói:
- Ngộ Không sư đệ còn chưa ăn cơm chứ?
Cũng mặc kệ khỉ đá trả lời cái gì, Lăng Vân Tử quay đầu vẫy vẫy tay một cái, ra hiệu cho ba đạo đồ lần lượt bày một tiệc rượu ở giữa phòng.
Nói là tiệc rượu, quả đúng là tiệc rượu – có rượu có thịt.
Khỉ đá thấy cảnh trước mắt thì miệng khẽ giật giật.
Người tu đạo tuy rằng không kiêng rượu thịt giống như người tu phật, nhưng cũng không đến mức sống vì thịt cá.
Khỉ đá trợn tròn mắt nhìn mấy đạo đồ bày biện xong rồi lui ra khỏi cửa. Mà thẳng tới lúc này Lăng Vân Tử mới kéo khỉ đá vào phòng:
- Ngộ Không sư đệ, nghe nói đệ tới đây dùng mười năm, lại quỳ ngoài cửa một năm, có thể nói nhiều lần trải qua gian khổ. Kiên trì quyết đoán như thế, sư huynh bội phục. Thế nên sư huynh muốn tẩy trần cho sư đệ thật tử tế.
Cũng ngồi xuống trên giường giống Lăng Vân Tử, nhìn chằm chằm bàn thức ăn, lại nhìn Lăng Vân Tử rót rượu, khỉ đá ấp úng nói:
- Bát… Bát sư huynh, trong quán hình như kiêng rượu thịt.
Lăng Vân Tử cũng không trả lời, cuộn gọn ống tay áo lại, cầm một cái chân giò heo lên gặm, miệng cười cười, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn khỉ đá mấy lần.
Thái độ này làm cho khỉ đá có chút xấu hổ.
Một lúc sau, gặm xong giò heo, lau mỡ ngoài miệng, Lăng Vân Tử cười cười, nói:
- Trong quán chỉ kiêng rượu, chứ không phải là cấm rượu. Lẻn vào Tàng Kinh các mới bị cấm, nhưng không phải Ngộ Không sư đệ vẫn vào đó sao? Sao gặp bát sư huynh lại trung thực lên thế?
Dứt lời, Lăng Vân Tử lại cầm lên một cái chân gà, cứ thế bắt đầu ăn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm khỉ đá, tựa như là trêu chọc.
- Cái đó… Sư đệ không ăn thịt.
Nghĩ nửa ngày, khỉ đá chỉ có thể nói một câu như vậy.
Lăng Vân Tử vỗ đầu một cái, nói:
- Hại ta còn tưởng rằng sư đệ không nể tình chứ, ha ha ha ha.
Tiếp đó, Lăng Vân Tử phất tay, cả bàn thức ăn mặn lập tức biến mất, đổi thành các loại hoa quả.
Nhưng rượu thì vẫn ở đó.
Đưa tay nâng bầu rượu lên, rót đầy hai chén, lại đưa một chén tới trước mặt khỉ đá, mặt hiện vẻ mỉm cười khó hiểu, Lăng Vân Tử nói:
- Rượu này, không có vừa vặn lại không uống chứ?
Lúc trước từng nghe Phong Linh nhắc tới Lăng Vân Tử này. Theo như Phong Linh nói, người này bình dị gần gũi, rất được các đạo đồ ưa thích, chẳng qua là có chút phóng túng thích đùa giỡn với đời.
Nhưng bây giờ khỉ đá bỗng nhiên có cảm giác bát sư huynh này không đơn giản như mặt ngoài.
Có lẽ người này có rất nhiều khuôn mặt, bình thường chỉ là một trong đó.
So ra, ngũ sư huynh Thanh Vân Tử đơn giản hơn, từ đầu tới chân chỉ một khuôn mặt, là một khuôn mặt rất “thối”.
Mấp máy môi, khỉ đá từ từ nở nụ cười, vươn tay tiếp lấy cái chén:
- Chưa từng uống rượu, nhưng nếu sư huynh đã nói vậy, sư đệ đương nhiên cũng không từ chối nữa.
Thấy khỉ đá tiếp lấy chén, Lăng Vân Tử lập tức lại trở về bộ dáng cười cười xuề xòa:
- Vậy là được rồi, nào, chúng ta cạn một chén. Chén thứ nhất là kính sư đệ khổ tận cam lai!
Khỉ đá cụng nhẹ chén với Lăng Vân Tử, sau đó đưa lên mũi ngửi, cảm giác rượu này không quá mạnh, bèn uống một hơi cạn sạch.
- Tốt! Tốt!
Lăng Vân Tử giơ ngón tay cái lên, mình cũng uống một hơi cạn sạch rồi “khà” một tiếng, sau lại rót đầy cho khỉ đá, cười nói:
- Trong các sư huynh đệ, cuối cùng có một người có thể đối ẩm cùng ta được rồi. Chén thứ hai, kính chúng ta gặp nhau quá muộn!
Dứt lời, Lăng Vân Tử lại nâng chén lên.
Khỉ đá xấu hổ cười cười, cũng đành nâng theo.
Uống chút rượu không có gì, nhưng Lăng Vân Tử làm bộ rất thân quen khiến khỉ đá có chút không thích ứng.
Hắn cũng không phải dạng giỏi giao thiệp, mười mấy năm qua gần như không bắt chuyện với ai. Giờ bỗng xuất hiện một bằng hữu nhiệt tình như vậy, không quen cũng phải.
Đúng lúc này, Phong Linh đẩy cửa vào, cầm trong tay giỏ thức ăn chuẩn bị cho khỉ đá.
Vừa vào cửa nhìn thấy Lăng Vân Tử, Phong Linh kinh ngạc nói:
- Lăng Vân sư thúc! Sao sư thúc lại ở đây?
Nói xong, Phong Linh lại nhìn tới bình rượu trên bàn, vẻ mặt kinh ngạc tức thì biến thành tức giận.
Cô bé bước tới, đoạt lấy chén rượu trong tay khỉ đá, ngửi ngửi, cau mày nói:
- Người tu đạo sao có thể uống rượu?
Lại nhìn qua Lăng Vân Tử, miệng Phong Linh hơi nhếch lên, như muốn nổi giận, nhưng lại ngại đối phương là sư thúc nên không tiện mắng.
Lăng Vân Tử nhìn dáng vẻ của Phong Linh, cười khan mấy tiếng, đành đặt chén xuống, thở dài:
- Tiểu Phong Linh này cũng cổ hủ như sư phụ của ngươi vậy. Tu tiên cầu trường sinh, nếu trường sinh nhưng không được khoái hoạt, vậy trường sinh có tác dụng gì?
Phong Linh bĩu môi, nhích lại gần khỉ đá, kéo tay hắn:
- Sư phụ có nói, bát sư thúc hay ngụy biện nhất, nghe một chút cũng thôi, nhưng nếu tin sẽ thành học cái xấu.
Khỉ đá mất tự nhiên cười cười.
- Hắc hắc, sư phụ của ngươi thực nói ta vậy à? Tốt nhất không phải do tiểu nha đầu ngươi bịa ra đấy.
Lăng Vân Tử vỗ nhẹ lên bàn, trừng to hai mắt. Có điều bộ dáng trẻ tuổi non nớt dù có tức giận thế nào cũng không làm người ta sợ hãi nổi.
Phong Linh cũng không sợ, ngay lập tức trừng mắt đáp trả, lại kéo tay khỉ đá:
- Khỉ... Không, Ngộ Không sư thúc, qua đây, ăn đồ ta chuẩn bị đi.
- Thật là quá đáng! Hai sư huynh đệ chúng ta chuẩn bị nâng chén chuyện trò suốt đêm, tiểu nha đầu ngươi xen vào làm gì?
- Ai cần ngài lo!
Phong Linh ngẩng đầu, bĩu môi đáp trả.
Sư thúc và sư điệt tranh cãi, khỉ đá nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Lăng Vân Tử đang muốn phản kích, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Một đạo đồ hớt ha hớt hải đẩy cửa ra, hô lớn:
- Lăng Vân sư thúc, không hay rồi! Dương Thiền sư tỷ và Vu Nghĩa sư huynh đánh nhau!
- Cái gì?!
Lăng Vân Tử giật mình nghiêng người, từ trên giường té xuống.