Chương 28
Lăng Vân Tử hoàn toàn thuyết phục được khỉ đá. Đối với kẻ đang trong giai đoạn bình cảnh lại muốn nhanh chóng đột phá như khỉ đá, Nạp Thần đan có sức hấp dẫn quá lớn.
Thế nhưng người Lăng Vân Tử thật sự cần thuyết phục phải là Phong Linh. Phong Linh mới là người sắp ở cùng với Dương Thiền. Chẳng qua là cô bé ngại, không tiện nói ra mà thôi.
Thuyết phục xong khỉ đá, Lăng Vân Tử lại lặp bài cũ, kéo Phong Linh ra ngoài nói chuyện. Nhưng Phong Linh không dễ thuyết phục như khỉ đá – chí ít là người ngoài, không tính khỉ đá, cho là như vậy.
Cuối cùng, cũng không biết Lăng Vân Tử hứa hẹn gì, Phong Linh đồng ý ở chung với Dương Thiên, có điều chỉ là vài ngày. Lăng Vân Tử đáp ứng trong vòng vài ngày sẽ xây thêm một căn phòng gỗ tại Lăng Yến lý.
Giải quyết xong vấn đề, hôm đó khỉ đá và Lăng Vân Tử uống rượu cả đêm. Lăng Vân Tử nói rất nhiều, kể lại chuyện của mình, từ khi làm một tiểu sa di, đến bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh động, theo Tu Bồ Đề lên trời tham gia hội bàn đào, rồi đến tự mình lập nên Lăng Vân các… Tóm lại là đủ loại kỳ văn dị sự trên trời dưới đất, để khỉ đá và Phong Linh nghe đến thích thú vô cùng.
Hóa ra thế giới này lại thú vị như thế.
Về phần Dương Thiền, chỉ một mực ngồi một bên, không nhìn tới ai, buồn bực không lên tiếng.
Sớm hôm sau, Lăng Vân Tử ra bài phải trở về Lăng Vân các, dặn dò xong bộ phận nội vụ trong quán rằng cần dựng một căn phòng gỗ mới, bèn rời đi, chỉ để lại Dương Thiền.
Điều này làm cho khỉ đá càng thêm cảm thấy một chuyến này của Lăng Vân Tử thuần túy là vì ném củ khoai nóng bỏng tay Dương Thiền cho Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Chẳng qua trời sập xuống cũng có Tu Bồ Đề chống đỡ, việc này không tới phiên khỉ đá quan tâm. Hắn chỉ tập trung tu hành là được.
Từ lúc chạm tới cánh cửa Nạp Thần, khỉ đá liền cảm giác hấp thu linh khí cực kỳ khó khăn. Loại cảm giác này giống như là một quả bóng hơi đã bị thổi tới cực hạn, tiếp tục thổi, liền mơ hồ có cảm giác nức vỡ, cả người đau nhức, huyết mạch sôi trào.
Dựa theo sách trộm từ Tàng Kinh các, đây thật ra là quá trình đả thông, linh lực phóng ra bên ngoài. Khi lượng linh lực có thể nạp vào đã đến mức tận cùng, thân thể rèn luyện lại còn chưa kịp mở rộng, hấp thu bao nhiêu linh lực tương đương phải phóng thích bấy nhiêu linh lực.
Thế nhưng kinh mạch để linh lực phóng ra còn chưa đả thông, cho nên có cảm giác đau nhức kia.
Nếu thay thành ngộ giả đạo thì không có gì. Tu hành mấy chục năm như một ngày, nước chảy đá mòn, đem đau đớn chia đều cho mấy mươi năm, gần như không có cảm giác gì thì quá trình này đã hoàn thành rồi.
Thế nhưng với hành giả đạo thì lại là một cánh cửa. Mà thể chất của khỉ đá lại là dạng nổi bật trong hành giả đạo, cho nên cánh cửa này càng trở lên rõ ràng.
Ăn Nạp Thần đan do Lăng Vân Tử đưa tặng, khỉ đá phát hiện loại đan dược này căn bản không có trợ giúp gì với tu hành, nói toạc ra đó chẳng qua là một loại thuốc tê, có thể làm tê cảm giác đau kia.
Nếu không phải Lăng Vân Tử mới vừa đi, Tu Bồ Đề liền thông qua Phong Linh nhắc khỉ đá một câu: “Lấy đan dược tu hành không phải là chính pháp, ngàn vạn lần cẩn thận”, nói không chừng khỉ đá cứ thế mơ hồ mất mạng.
Ăn Nạp Thần đan tiếp tục tu hành quả thật không hề có cảm giác đau nhức kịch liệt, nhưng linh lực phóng ra ngoài vẫn tạo thành sát thương với thân thể. Nhiều lần tu đến mức tận cùng, khỉ đá đều cảm giác đầu hoa mắt choáng, cả người nóng lên, ý thức trở nên càng lúc càng mơ hồ, đến nỗi ngủ lúc nào không biết.
Cũng may có câu nói kia của Tu Bồ Đề, mới không xảy ra sự cố.
Cứ như vậy, tốc độ là tăng lên, nhưng vẫn phải tiết chế, mỗi khi tu hành hai hoặc ba canh giờ, thì cần nghỉ ngơi ba đến năm canh giờ.
Mà trong quá trình lặp đi lặp lại này, cơn đau kia ngày đêm tích tụ, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, không lúc nào không giày vò thể xác và tinh thần khỉ đá. Cảm giác thật giống như chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ tắt thở mà chết.
Còn may là loại đau nhức này là tiềm ẩn, không biểu hiện rõ ràng như lúc trước, ít nhất Phong Linh không nhìn ra, khỉ đá vẫn cắn răng chống đỡ được.
Về phần Dương Thiền kia, vẫn không nói chuyện với ai, mỗi ngày khi trời vừa sáng đã đi đâu không ai biết, chạng vạng tối mới trở về căn phòng gỗ. Ban đêm nàng ta nằm chung giường với Phong Linh, nhưng không hề nói câu nào, phảng phất như một người vô hình. Phong Linh cũng bởi thế mà rất buồn bực. Cũng may phòng gỗ mới chỉ mấy ngày sẽ xong.
Đêm thứ ba kể từ lúc Lăng Vân Tử đi, khỉ đá đã sớm trở về cuộc sống tu hành bình thường.
Đêm khuya, lại lần nữa thân thể thừa nhận cực hạn, hắn chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, đầu hoa mắt choáng. Trong lúc vô tri vô giác hắn chạy tới cái giếng trước phòng bếp, múc một gàu nước lạnh dội lên người.
Tức thì, cả người thanh tỉnh hơn nhiều.
Hắn lau mặt, thở hổn hển ngồi bệt xuống cạnh giếng. Lúc này, thân thể hắn trong nóng ngoài lạnh, từng làn khí nóng hổi từ lỗ chân lông chui ra ngoài.
Tinh thần thanh tỉnh hơn, nhưng thân thể vẫn đau như muốn nứt ra.
Mặc dù có Nạp Thần đan gây tê, nhưng khỉ đá biết rõ sát thương trong chuyện này lớn thế nào. Không có đau đớn, lại càng thêm làm cho người ta khủng hoảng. Nhưng hắn không thể không dùng đan dược, bởi nếu không có Nạp Thần đan trợ giúp, cứ thế tu hành, thì ngay cả giữ cho ý thức thanh tỉnh, hắn cũng không làm được.
Nhìn Tàng Kinh các đằng xa, lại nhìn bụi cỏ cao hơn người ở một bên.
“Đã lâu rồi không đi, đám canh giữ hầu như từ bỏ hết, nhưng vẫn còn mấy kẻ dai như đỉa.” Khỉ đá nghĩ, bất đắc dĩ cười cười:
- Những người này đang suy nghĩ gì đấy? Tu tiên là để ngồi xổm ngoài cửa phòng người khác mai phục sao? Ha ha ha ha.
Đang cười, hắn bỗng giật thót trong lòng, thân vã mồ hôi lạnh, vội vàng nhìn về hướng nóc nhà Phong Linh.
Dưới ánh trăng, Dương Thiền mặc một bộ đồ trắng, tà áo bay bay trong gió tựa như tiên tử. Nàng ta đang ngồi ở nóc nhà, hai tay ôm đầu gối, mắt nhìn chăm chú khỉ đá.
Gương mặt kiều mỵ chăm chú kia dần hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, Dương Thiền chỉ vai mình, hỏi:
- Khỉ, chim hoàng yến của ngươi đâu?
Khỉ đá lập tức hiểu ra, đưa tay che vết sẹo do con cọp năm đó lưu lại trên vai mình, hỏi ngược lại:
- Ngươi là con cá chép vàng kia?!
- Hơn mười năm nhỉ, khi đó ngươi còn chưa cao như vậy. Nếu không phải thấy vết sẹo kỳ lạ kia, ta không nhận ra rồi. Một con khỉ và một con chim hoàng yến đi ra biển, thật là thú vị.
Dương Thiền dùng ngón tay miết miết môi của mình, cười cười, tạo thành những làn hơi trắng trong bóng đêm lạnh như băng.
Hít một hơi thật sâu, nàng liền quay đầu nhìn theo ánh trăng, thở dài:
- Không ngờ lại gặp ở chỗ này, có lẽ thật sự là duyên phận.
Đây là lần đầu tiên khỉ đá thấy Dương Thiền cười. Nụ cười kia giống như ánh nắng mặt trời trong ngày đông lạnh giá, chỉ là mang theo một chút cảm giác ưu thương.
Lấy lại bình tĩnh, khỉ đá chắp tay bái Dương Thiền một cái, nói:
- Cảm ơn ngươi ngày đó đã cứu ta và Tước Nhi.
- Tước Nhi? Là tên con chim hoàng yến kia sao?
Dương Thiền không quay đầu, vẫn nhìn chăm chú lên mặt trăng.
- Ừ.
Khỉ đá không nói thêm gì nữa, thả lại gàu nước vào trong giếng, múc thêm một thùng, dội lên mình.
Dội hai gàu nước, cảm giác khô nóng bên ngoài thân thể giảm hẳn, nhưng cái khô nóng bên trong vẫn còn nguyên, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Lắc lắc nước dính trên lông, khỉ đá nhặt áo lên, mặc vào, lại vắt vắt ống quần sũng nước, rồi chuẩn bị trở vào phòng.
- Ngươi tu hành giả đạo hả? Ca ca của ta cũng tu hành giả đạo. Tu hành giả đạo là muốn học cấp tốc, nên phải nhận thống khổ không giống bình thường. Tư chất càng tốt, thống khổ càng lớn. Loại thống khổ này, càng về sau càng nhiều.
Khỉ đá dừng bước, ngẩng đầu nhìn Dương Thiền. Nàng ta vẫn không quay đầu lại, cứ nhìn mặt trăng mà nói.
- Lúc ấy ca ca ta nói, chỉ cần bản lĩnh cao cường sẽ có thể cứu mẫu thân về, cho nên ca ca ta rất liều mạng. Rồi ca ca ta làm được, trên trời dưới đất, không ai không biết danh hào Nhị Lang Thần Dương Tiễn. Nhưng mà mẫu thân…
Khỉ đá không nhìn rõ vẻ mặt của nàng, chỉ phát hiện khi nói đến hai chữ “mẫu thân” thì giọng của nàng có chút nghẹn ngào. Thoáng im lặng, nàng dường như bình tâm lại, nói tiếp:
- Ta không nghĩ ra, vì sao phải nhận chiêu an đây? Thiên Đình rõ ràng không bắt nổi hắn.
- Không phải nói luật trời đều là thần tiên định sao? Tất cả thần tiên trên trời đều từ người phàm tu luyện mà thành, chỉ cần liều mạng hơn bọn họ, một ngày kia sẽ trở thành chúa tể của đất trời, từ đó nắm giữ vận mệnh của mình sao?
- Trên thế giới này, ta chưa bao giờ thấy qua người nào có tư chất tốt hơn hắn, nhưng hắn vì cái gì… còn muốn khuất phục…
- Hành giả đạo khó như vậy, nhiều năm cố gắng như vậy, nếu muốn quên đi, vì cái gì còn muốn bắt đầu…
- Nếu như không có tu tiên, có lẽ ta đã chết già, cái gì cũng không nhớ nữa… Không nhớ mẫu thân, không nhớ phụ thân, không nhớ đại ca, cũng sẽ không nhớ cừu hận…
Dương Thiền thì thào tự nói, dần dần lời trở nên đứt quãng, cho đến khi rời rạc vô nghĩa, sau cùng thì miệng không nói nữa, chỉ tựa đầu vào đầu gối. Khỉ đá chỉ còn nghe mơ hồ tiếng nức nở.
- Có lẽ, ca ca của ngươi có lý do khác.
Khỉ đá nhẹ giọng nói một câu.
Dương Thiền không trả lời, chỉ cúi đầu.
Khẽ thở dài, khỉ đá cúi đầu đi vào trong căn phòng của mình.
Chuyện của huynh muội Dương gia không phải hắn hiện tại có thể quản được.
Cho dù quản được, cũng không muốn quản.
Dương Tiễn và Ngọc Đế có loạn đến đâu đi nữa thì cũng là cậu và cháu ngoại, Như Lai Phật Tổ sẽ không xuất thủ. Nhưng nếu thay là khỉ đá thì sẽ không như vậy.
Dương Tiễn phản thiên không có việc gì, hắn phản thiên sẽ bị đè dưới chân núi năm trăm năm. Chuyện này không đùa được.
Đêm hôm đó, khỉ đá mang theo mệt mỏi và cơ thể chồng chất vết thương mà nằm ở trên giường trằn trọc.
Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng, in hằn cái bóng cô đơn trên nóc nhà của Dương Thiền lên đầu giường của hắn, có chút bi thương.