Chương 35
Nếu ngươi thực sự có thành ý hợp tác, vậy thì nói một điều kiện thích hợp đi. Là hợp tác, thì nên công bằng. Hay muốn ta nói đây?
Khỉ đá chậm rãi đẩy quyển thẻ tre sang một bên, đặt ngọn nến trong tay xuống, ý vị sâu xa nói.
Trên gương mặt đầy lông khỉ không tìm ra được chút biểu cảm nào, ánh mắt kia lại lộ sự hững hờ, nhất thời làm cho Dương Thiền sôi gan!
- Ngươi chỉ là một tu giả cảnh giới Ngưng Thần, một con khỉ hoang, chỉ bằng ngươi cũng dám đòi bình đẳng với ta sao!
Dương Thiền nổi lửa giận, một chưởng vỗ lên mặt bàn.
Tức thì, một tiếng vang thật lớn, vụn gỗ tóe lên, hình thành một dấu ấn bàn tay thật sâu!
- Nếu như không có ta, đời này ngươi đừng mơ đột phá cảnh giới Nạp Thần! Dùng một lời hứa hẹn, dù cho lời hứa này có khả năng để ngươi chết, đổi lấy toàn bộ đường tu tiên bằng phẳng, chẳng lẽ không giá trị sao?
Chỉ thấy khỉ đá cúi đầu, khinh miệt cười:
- Ngươi thì sao? Dùng thứ mà ngươi vĩnh viễn cũng không dùng đến, để đổi lấy dù là một đồng tiền, không phải cũng vẫn có lời sao? Đừng quá tham lam!
- Ngươi!
Dương Thiền nắm chặt tay, lạnh lùng nói:
- Có tin ta hiện tại giết ngươi không?
Khỉ đá hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Dương Thiền:
- Đêm đó ngươi cũng ở đó chứ?
- Hả?
- Ngươi cho rằng đe dọa có tác dụng với ta sao?
Ngẩng đầu lên, khỉ đá nhếch môi lộ răng nanh, quát:
- Ta ghét nhất bị loại người như ngươi núp trong bóng tối rình coi! Muốn đánh nhau, lão tử phụng bồi đến cùng!
Dương Thiền cau mày. Lối suy nghĩ của khỉ đá làm nàng ta không hiểu được, càng thêm nắm chặt nắm tay.
Kẻ yếu nên ăn nói khép nép?
Đạo lý này rõ ràng đặt khắp tam giới đều chính xác, nhưng lại mất hiệu lực khi ở trên con khỉ không muốn sống này.
- Hừ! Ngươi đánh thắng được ta chắc?
Dương Thiền đứng bật dậy, nâng tay, một vòng sáng đỏ hiện lên, một chiếc đèn hình hoa sen lặng yên xuất hiện trên lòng bàn tay.
Luồng sáng đỏ chiếu thẳng ra ngoài, khiến khỉ đá không thể không nheo mắt lại.
Lúc này, tóc dài không gió mà bay, Dương Thiền như là tiên nữ, bay lơ lửng, y phục trên người phấp phới, linh khí mênh mông thổi quét mỗi ngõ ngách trong căn phòng, ngay cả cửa sổ đóng chặt cũng bị đẩy bật ra!
Cực kỳ mỹ lệ, nhưng cũng không thể che hết cái lăng lệ trên mi tâm nàng ta.
Thời gian ngàn năm, cho dù tư chất có kém thế nào, có một ca ca như Dương Tiễn, nàng cũng đã tu luyện đến cảnh giới Luyện Thần Quy Thực.
Cắn răng một cái, khỉ đá hất văng cái bàn, phóng người nhảy lên cửa sổ, bày ra tư thế tấn công, móng tay sắc nhọn kéo một đường trên cánh cửa phát ra tiếng vang chói tai.
Hắn không hề yếu thế nói:
- Có thắng được hay không thì phải đánh mới biết được!
Nhất thời, bên trong căn phòng nhỏ, hai bên giương cung bạt kiếm, tình hình hết sức căng thẳng!
Có lẽ ai cũng không muốn thật sự động thủ, bởi vì động thủ vốn không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Giằng co tựa như không có kết thúc, hai người vẫn không nhúc nhích, đối diện, đảo mắt đã qua một nén nhang.
Cảnh giới Ngưng Thần đối với cảnh giới Luyện Thần…
Nếu như người khác nói với Dương Thiền như vậy, nàng ta sẽ chỉ cho rằng đối phương phô trương thanh thế. Nhưng là khỉ đá nói, thì nàng lại tin tưởng không hề nghi ngờ.
Cho dù cả người là vết thương, cho dù biết rõ thất bại, nhưng cũng không hề sợ hãi mà tiếp tục chiến.
Con khỉ này, có thể giết chết, nhưng không cách nào bắt phục tùng.
- Thật là một con khỉ điên!
Đây là kết luận cuối cùng của Dương Thiền.
Nếu thực sự chỉ điên thì cũng thôi, nhưng con khỉ này rõ ràng là nửa điên nửa tỉnh, lúc cần thiết thì tỉnh hơn bất cứ ai!
Mơ hồ, Dương Thiền cảm thấy trong lòng con khỉ này có bí mật không muốn cho người khác biết.
- Cũng tốt, cũng tốt.
Chẳng biết tại sao, sau đoạn thời gian giằng co buồn chán, vẻ tức giận trên mặt Dương Thiền lại tiêu tán, còn bật cười, Bảo Liên đăng trong tay hóa thành một luồng sáng đỏ biến mất trong hư không, mà linh khí đang tỏa ra như gió cũng lặng lẽ hạ xuống.
Nhìn thấy vậy, khỉ đá không khỏi nhíu mày.
- Không phải ngươi muốn ta nói lại điều kiện sao?
Dương Thiền điểm đầu ngón tay, chiếc bàn ban nãy bị hất xuống liền trở lại chỗ cũ, mà chính nàng cũng vuốt vuốt quần áo, ngồi ngay ngắn trên giường, hờ hững, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nói:
- Được lắm. Theo ý ngươi, điều kiện của ta đổi thành, bất kể thế nào, bảo vệ ta chu toàn. Cái này được chứ?
- Bảo vệ ngươi chu toàn?
Khỉ đá lúc này mới giải trừ đề phòng, ngồi trở lại đối diện, cẩn thận suy tư, hỏi:
- Như thế nào tính là chu toàn?
Dương Thiền trừng mắt, căm tức nói:
- Đây đã là quá rẻ, chẳng lẽ ngươi còn muốn hơn?
Khỉ đá thản nhiên nói:
- Thế nào gọi là rẻ? Những thứ kia nếu cứ để trong đầu ngươi, chẳng lẽ còn có thể sinh ra ngân lượng chắc?
Thấy sắc mặt Dương Thiền càng trầm xuống, hắn mới sửa lời:
- Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi không phải là Hoa Sơn Tam Thánh Mẫu sao? Tại sao không đi Hoa Sơn, mà tới nơi này?
- Hừ.
Dương Thiền không kiên nhẫn nói:
- Vốn nên đi, chỉ là gặp được Lăng Vân Tử, tiện bái sư nên chưa đi. Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
- À!
Khỉ đá tỉnh ngộ, nói:
- Điều kiện của ngươi cũng coi như công bằng, cứ như vậy đi. Ta bảo vệ ngươi chu toàn, ngươi giúp ta vượt qua những ngưỡng tu hành quyết định!
Dương Thiền hừ lạnh một tiếng nói:
- Một phần trả giá một phần thu hoạch, với điều kiện như vậy, ta chỉ cam đoan trợ giúp ngươi đột phá tu vi, còn khổ trên đường tu hành thì tự ngươi gánh chịu!
- Có khổ hay không không sao cả, chỉ cần có thể tu thành là được.
Lại hừ lạnh, Dương Thiền đứng dậy, đi ra khỏi phòng:
- Ta tin ngươi có thể chịu được cực khổ. Nếu không tin, cũng sẽ không để ý đến con khỉ điên nhà ngươi.
Đi tới cửa, nàng dừng bước lại:
- Chúng ta nói xong rồi, vào đi.
Phong Linh vẫn luôn trốn sau cửa, giờ mới cẩn thận thò đầu ra.
Nhìn thoáng qua Phong Linh, Dương Thiền rời khỏi căn nhà gỗ, trước khi đi còn nói vọng lại:
- Cố gắng dưỡng thương đi, thương thế khỏi, mới có thể bắt đầu.
Nhìn bóng Dương Thiền đã đi xa, Phong Linh vội bỏ chậu băng vải đó, đi vào phòng:
- Ngươi đồng ý hợp tác với nàng ta rồi sao?
- Ừ.
Khỉ đá gật gật đầu, gối lên cánh tay, chân vắt chữ ngũ, nằm bẹp trên giường:
- Điều kiện coi như công bằng.
Hiện tại muốn đi Tàng Kinh các sợ là đã không dễ dàng như trước nữa rồi. Theo như hắn biết, Đan Đồng Tử tuyệt sẽ không dễ dàng cho đi.
Mà nếu vị sư huynh này không biết xấu hổ, tiếp tục ra tay ỷ lớn hiếp nhỏ, thì giai đoạn này, khỉ đá không thể phản kháng chút nào.
Huống hồ, coi như tới Tàng Kinh các cũng không nhất định có thể có thu hoạch.
Theo những tư liệu đã có, khỉ đá có thể xác định lời của Dương Thiền là sự thật. Mấu chốt là loại tình huống này không phải người nào tu hành đạo giả cũng gặp phải.
Tình huống hắn gặp là giống hệt như Dương Tiễn.
Nếu ứng nghiệm với tình huống như vậy, khỉ đá cần không phải là mấy quyển sách cất trong Tàng Kinh các, mà là một người thật sự tinh thông tu tiên chi đạo.
Tu Bồ Đề không chịu ra tay, các sư huynh bao gồm Thanh Phong Tử và Lăng Vân Tử chỉ sợ cũng sẽ không vượt quyền xuất thủ tương trợ.
Trước mắt, kết quả tốt nhất, có lẽ chỉ có hợp tác cùng Dương Thiền – người biết rõ quá trình tu tiên của Dương Tiễn.
Có lẽ Dương Thiền căn bản chính là Tu Bồ Đề an bài tới.
Đây cũng là nguyên nhân để Dương Thiền chắc chắn khỉ đá sẽ đồng ý hợp tác với nàng ta.
- Nhưng…
Phong Linh ngập ngừng mãi, cuối cùng nhịn không được nói:
- Huynh muội Dương gia có thù oán sâu đậm với Ngọc Đế, ngày sau chỉ sợ sẽ có chuyện.
- Yên tâm đi.
Khỉ đá nói:
- Nàng ta không đi Hoa Sơn là ta yên tâm. À, kỳ thật cho dù đi cũng không cần lo lắng. Gặp họ Trần kia, cùng lắm là bị đè dưới chân núi, cũng không tính là không bảo vệ chu toàn.
- Hoa Sơn? Họ Trần? Là sao?
Phong Linh nghe được sửng sốt sửng sốt nói:
- Làm sao ngươi biết nàng ta không đi Hoa Sơn thì sẽ không sao?
Khỉ đá nhìn Phong Linh, chớp chớp mắt, cười nói:
- Đoán.
- Đoán sao?
Phong Linh nhất thời há to miệng.
Kỳ thật khỉ đá không nói dối, thật sự là đoán. Đối với thế giới này, trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào đoán.
Hiện tại, hắn đại khái có thể xác định một chuyện, đó là quỹ tích đã thay đổi. Mà hứa hẹn với Dương Thiền, tạm thời nhìn không rõ có nguy hiểm hay không.
Lại nói, sau này dù Dương Thiền có chuyện, thì cũng không phải chuyện của mỗi hắn, ít nhất là đằng trước còn có Dương Tiễn.
Có Dương Nhị Lang ở đó, dù sao cũng là một bảo hiểm không tệ.
- Nếu như Tôn Ngộ Không liên thủ với Dương Tiễn, Như Lai Phật Tổ có thể làm như vậy sao?
Nằm ở trên giường, khỉ đá không khỏi nghĩ.
Tâm tình thật tốt, khỉ đá lại lấy chiếc lông chim màu vàng từ trong túi áo ra ngắm nghía.
Một thập niên đã trôi qua, mười một năm.
Mười một năm này, khỉ đá bước đi không ngừng nghỉ, qua nhiều gian khổ, cuối cùng mới tới một bước này.
Đáng tiếc, rõ ràng Tu Bồ Đề hoàn toàn không muốn dạy. Cũng may trong những bước bố trí vẫn còn để lại đường cứu vớt.
Dựa theo cái tốc độ này, liệu có thể ba năm xuất sư không đây?
Con khỉ nghĩ.