Chương 37
Tháo lớp băng, lộ ra da lông, cùng với sẹo.
Dương Thiền có chút giật mình, vội xem xét thật kỹ thân thể trước mắt.
Thân thể này có sinh lực cực kỳ cứng cỏi, khả năng hồi phục cũng hơn xa người thường, chịu được những vết thương đối với thường nhân là trí mạng.
Chỉ là không biết tại sao, mỗi một vết sẹo đều in hằn thật đậm, giống như là muốn khắc ghi, không muốn quên vậy.
Mười năm, sẹo lớn sẹo nhỏ đã ở khắp toàn thân.
Có vết đao, có vệt tên, có bỏng, có dấu răng.
Thường ngày, những vết sẹo này đều được che dưới bộ lông không dễ phát giác, hiện giờ lộ ở trước mặt.
Nhìn thấy những vết sẹo này, Dương Thiền không tự chủ được che miệng lại, đôi mắt không giấu được kinh hãi.
Nhưng mà khỉ đá lại không hề coi đó là chuyện gì.
Tất cả chuyện này, với hắn mà nói, sớm tập mãi thành quen. Quỷ Môn quan, hắn là khách quen.
Có lẽ đúng như hắn nói, mạng tiện, cho nên Diêm Vương gia không thu.
Bằng không, phải là dạng sinh lực mạnh mẽ đến cỡ nào mới có thể qua được lằn ranh sinh tử nhiều lần như vậy?
Dương Thiền mơ hồ có chút không đành lòng, tiện tay lấy một bình nước thuốc muốn giúp khỉ đá bỏ sẹo, lại bị hắn từ chối.
- Không cần, nhớ kỹ giáo huấn, không phải là chuyện xấu.
Khỉ đá thản nhiên nói.
Từ trong mắt hắn, Dương Thiền đọc được sự lạnh nhạt với sinh tử.
Một con khỉ liều mạng muốn tu tiên, muốn sống thật tốt, thế mà lại hờ hững với sinh tử. Điều này không khỏi làm nàng giật mình.
Thở dài một cái, Dương Thiền nói:
- Được rồi, dù sao sẹo này cũng không ở trên người của ta. Thuốc đã xong, lúc nào cũng có thể bắt đầu.
- Vậy giờ bắt đầu đi.
Khỉ đá nói.
Lúc này đã là sáng sớm.
Đặt một thùng tắm bằng gỗ lớn bên ngoài đất trống, ba người xách từng xô nước đổ vào trong.
Đợi nước đầy, Dương Thiền lấy ra một hộp gỗ nhỏ tỏa ra hơi lạnh, mở ra, bên trong là một hạt châu màu đỏ, trái ngược lại tỏa ra hơi nóng.
Hai món đồ một nóng một lạnh, lại cứ thế đặt vào với nhau?
- Đây là cái gì?
Khỉ đá hỏi.
- Hỏa linh. Từ tinh hoa của nham thạch nóng chảy trong núi lửa ngưng tụ thành, cực kỳ quý giá. Ta cũng chỉ có một viên này, còn là rất nhiều năm trước dùng còn dư lại. Cho nên, nếu ngươi không gánh được, sẽ không có lần sau.
Dứt lời, Dương Thiền liền ném cả viên hỏa linh và hộp gỗ vào trong thùng.
Tức thì, toàn bộ nước trong thùng sôi trào lên!
- Đến, giúp ta bỏ dược liệu vào.
Nhìn thấy nước sôi trào, bay lên hơi nóng, mặt khỉ đá co rúm lại:
- Ngươi xác định đây là muốn giúp ta đột phá tu vi mà không phải muốn nấu canh khỉ?
Phong Linh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Dương Thiền trừng mắt nhìn cả hai, đưa tay bỏ một nắm dược liệu xuống. Số tài liệu này nhanh chóng lan ra, nước trong thùng dần chuyển thành màu vàng nhạt.
- Có tin hay không tùy ngươi. Lúc ấy vì cách điều chế này, Ngọc Đỉnh còn phải mời đến cả Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Dừng một chút, Dương Thiền như có suy nghĩ, nói:
- Ngươi cho là Thiên Đình đệ nhất chiến tướng là thế nào luyện ra? Chịu không nổi đau khổ đó, thì đừng nghĩ trở thành người như vậy!
- Dương Tiễn… cũng là như vậy tu thành?
Mặt khỉ đá hơi biến sắc, cắn răng một cái, nói:
- Được rồi, ta tin ngươi. Hắn có thể, ta khẳng định cũng có thể!
Hai người bắt đầu theo hướng dẫn của Dương Thiền mà thả dược liệu xuống nước theo thứ tự. Cũng không phải là bỏ tất cả xuống, mà vẫn giữ lại một phần lớn dược liệu.
Không bao lâu, toàn bộ nước trong thùng đã chuyển thành màu nâu đậm, mùi hương giống như một thùng thuốc Đông y đậm đặc, làm người ta vừa ngửi phải hơi choáng váng.
Phủi phủi tay, Dương Thiền nói:
- Đi vào đi, tu luyện bên trong đó. Ăn trước Nạp Thần đan, phải ba viên, một viên không đủ. Nếu ngươi không còn, ta đưa.
Nói xong, nàng lấy từ trong tay áo ra một bình thuốc màu trắng đặt trên mặt đất, đúng là một bình đầy Nạp Thần đan!
Theo lời Dương Thiền, khỉ đá nuốt ba viên Nạp Thần đan, tức thì cảm thấy choáng váng.
Nạp Thần đan vốn là thuốc mê, một lần uống ba viên, rõ ràng là quá liều.
Vỗ mạnh cái ót một cái, cảm giác chấn động để hắn ổn định thần trí, không ngất đi.
- Vào thùng đi! Xuống nước lập tức bắt đầu hấp thu linh lực, phải toàn lực ứng phó, không được chần chờ! Nếu không, sẽ thật sự thành nấu canh khỉ đấy.
Khắc chế cảm giác choáng váng, khỉ đá nhanh chóng bỏ quần áo nhảy vào trong thùng.
Phong Linh đứng bên cạnh mà lòng run sợ.
Nước bắn lên, cảm giác nóng rát trên khắp toàn thân.
Đợi ngâm hết mình vào trong nước, khỉ đá thấy toàn thân khô nóng như sắp bị hấp chín, thần kinh căng lên như dây đàn.
Thân thể từng được linh khí rèn luyện cực hạn không phải bình thường có thể sánh bằng, lại thêm uống quá liều Nạp Thần đan cũng giúp các cảm giác không quá sâu sắc. Thế nhưng nhiệt độ cực cao kia là hoàn toàn có thật!
Hiện tại có thể làm chỉ là tin. Chí ít hắn tin rằng Dương Thiền tạm thời không cần hại hắn, vì hại hắn không có bất kỳ ích lợi gì.
Dựa vào ý thức còn tồn tại, khỉ đá khắc chế bối rối trong lòng, nhắm mắt, nhanh chóng ở trong thùng đả tọa hấp thu linh khí.
Vừa hấp thu, hắn liền phát hiện linh lực lại cuồn cuộn muốn chui ra ngoài. Cảm giác đau đớn nhè nhẹ lan mọi ngóc ngách trên thân thể. Chẳng qua giờ cảm giác này so với cảm giác đến từ nước thuốc nóng sôi quả thực chẳng thấm vào đâu.
Khác với trước kia, đó là linh lực tràn từ ngoài vào lại không còn gặp trở ngại nữa, tựa như da thịt toàn thân dưới tác dụng của nước nóng đã mở ra vô số thông đạo đặc thù, để quá trình từ bên ngoài tràn vào cực kỳ dễ dàng.
Mà linh lực từ bên trong tuôn ra, sau khi rời khỏi thân thể lại như tạo một cấu trúc phòng hộ ngăn cản sức nóng và nước thuốc xâm nhập. Nhất thời, khỉ đá cảm giác thoải mái hơn không ít.
Thế nhưng đây chỉ là tạm thời.
Ngay sau đó, mất đi tác dụng của nước thuốc, thân thể nhanh chóng khép kín thông đạo để linh lực từ bên ngoài tràn vào.
Linh lực trong cơ thể cũng tức thì không thể phóng ra ngoài dẫn tới mất đi cấu trúc phòng hộ, và da thịt lại tiếp xúc trực tiếp nước thuốc.
Quá trình này lặp lại tuần hoàn.
Thân thể nóng rực khiến mồ hôi điên cuồng tuôn ra, hòa lẫn cùng làn nước, nhanh chóng sôi trào.
Lúc này, không chỉ là thân thể chịu khổ, mà còn tăng thêm cảm giác sợ hãi, giống như bị trói chặt để mặc lửa nóng thiêu đốt vậy. Muốn đả tọa tu hành trong nước sôi, không phải định lực cực cao là sẽ không làm nổi.
Nhưng mà đến tận đây, không làm được cũng phải làm được.
Cũng may trong nước thuốc này có một vài vị kích thích và kháng nóng, nên khỉ đá cũng còn cắn răng vất vả chống đỡ được.
Không thể phủ nhận, đây là một quá trình cực kỳ đau đớn. Cho dù có Nạp Thần đan trợ giúp có thể miễn cưỡng duy trì ý thức, nhưng vẫn khiến khỉ đá có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Không có lúc nào là không ở biên giới chuẩn bị sụp đổ.
- Tốt lắm, chính là như vậy. Chỉ cần không ngừng lặp đi lặp lại quá trình này, thông đạo để linh lực phóng ra ngoài sẽ từ từ ổn định. Chỉ cần lập thông đạo thành công, coi như qua được một cửa này. Có lẽ sẽ cần một đoạn thời gian, bất kể thế nào, ngươi nhất định phải kiên trì tới cùng.
Nhìn thấy khỉ đá chịu đựng được cửa ải đầu tiên, Dương Thiền cũng có chút vui mừng.
Ngay sau đó, Dương Thiền bắt đầu đúng giờ múc thử nước thuốc trong thùng ra, rồi căn cứ tình trạng nước để bổ sung dược liệu.
Mà Phong Linh thì phụ trách thêm nước, đúng giờ cho thêm vào thùng, tránh nước thuốc bốc hơi hết do sức nóng.
Đảo mắt đã là hoàng hôn.
Dương Thiền đưa tay sờ động mạch trên cổ khỉ đá, nhắm mắt lại cảm giác một chút, nói:
- Tạm rồi, nhưng còn phải thêm chút sức. Há miệng ra.
Thấy khỉ đá không phản ứng, Dương Thiền tức giận hô lớn:
- Ta bảo ngươi há miệng ra! Có nghe không hả!
Mặt khỉ đá vặn vẹo lộ sự đau đớn, mắt vẫn nhắm, nhưng miệng từ từ há ra.
Ở trong thùng tắm, khỉ đá đang giao chiến với thần chí của mình. Dưới tình huống như vậy, cảm giác của hắn với bên ngoài hạ xuống gần bằng không, kể cả có người đứng trước mặt hắn nói, nếu không chú ý hắn cũng không nghe được.
Dương Thiền lấy ra một bình thuốc, đổ mấy viên ra tay, rồi nhét vào trong miệng khỉ đá.
- Những thuốc này có thể giúp ngươi bổ sung thể năng, không đến mức hư thoát.
Nói xong, nàng thu hồi cái bình, lau mồ hôi trán, rồi tránh thùng nước ra chừng một trượng.
Ngồi gần thùng nước sôi cả quãng thời gian dài rõ ràng là một chuyện làm người ta không thể thoải mái. Cũng may hiện có chút thời gian, tối thiểu phải qua giờ Thìn mới cần bổ sung dược liệu.
- Còn bao lâu nữa?
Phong Linh vẫn cầm trong tay xô nước nhỏ, đến cạnh Dương Thiền, hỏi.
Từ khi tu luyện bắt đầu, chính xác là từ khi khỉ đá tiến vào thùng gỗ xác nhận phương thức tu hành này hữu hiệu, thái độ của Phong Linh với Dương Thiền rõ ràng tốt hơn nhiều, làm Dương Thiền hơi bất ngờ.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, hẳn là đêm nay có thể hoàn thành. So với dự đoán nhanh hơn một chút, tốc độ hấp thu linh lực của hắn quả thật kinh người. Ta chưa từng thấy ai nhanh như vậy.
Dương Thiền đưa tay xoa mồ hôi còn trên trán. Nàng cũng toát hết mồ hôi sau thời gian vừa rồi.
Nếu không vì còn phải canh nước, hiện tại nàng chỉ muốn về tắm rửa, rồi thay quần áo.
Phong Linh nở nụ cười đã lâu không thấy, cẩn thận hỏi:
- Nhanh hơn cả Dương Tiễn sao?
Dương Thiền liếc cô bé một cái, không nói chuyện, bưng chén trà sớm để một bên lên, nhấp một ngụm.
Hồi lâu sau, Dương Thiền cất lời với Phong Linh:
- Một lát nữa, có thể sẽ xảy ra sự cố. Đến lúc đó, ngươi nhớ nấp ở một bên, cái gì cũng đừng làm.