Chương 101: Chu Minh Châu Đánh Mặt Ký (2)
"Thôn trưởng, ngươi biết không, gần đây nhà Chu Minh Châu đã mở một dịch vụ mua bán nhỏ, hai ca ca của nàng cũng không tới bến tàu trấn trên dỡ hàng nữa."
Tống Lại Tử ngồi dưới cây đào, bắt chéo hai chân nói.
"Hả? Mua bán cái gì?" Bộ Phàm đang cầm sách trên tay, giương mắt nói.
"Nghe nói là cho lòng lợn xuyên qua cái gì đó, ta cũng không hiểu, nghĩa đem lòng lợn xuyên thành một chuỗi, luộc chung một nồi, sau đó mang lên trấn trên bán."
Tống Lại Tử chậc chậc nói: "Thôn trưởng, ngươi nói xem loại đồ vật đó làm sao mà ăn được? Có mùi lạ cơ mà."
Bộ Phàm nở nụ cười.
Lòng lợn chính là nội tạng của heo, từ gọi chung cho ruột heo.
Nếu xử lý tốt thứ này, quả thật là một loại mỹ vị.
"Người Chu gia cũng yêu thương Chu Minh Châu thật. Chu Minh Châu bảo bọn họ làm gì, bọn họ sẽ làm nấy!" Tống Lại Tử cảm thán nói.
"Có thể nhà Chu lão căn lo lắng Chu Minh Châu lại nghĩ quẩn, cho nên bọn họ mới chiều ý nàng!" Bộ Phàm cười cười, hắn lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.
"Nuông chiều như vậy cũng không phải cách. Hiện tại ta không cần nghĩ cũng biết, loại mặt hàng kia chẳng ai thèm ăn!" Tống Lại Tử chửi bậy một tiếng.
Bộ Phàm giương mắt liếc mắt nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Tống Lại Tử một cái.
Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu đọc sách.
…
Kỳ thật không chỉ Tống Lại Tử có loại suy nghĩ này.
Rất nhiều thôn dân cũng không tin tưởng vụ mua bán này của nhà Chu lão căn sẽ thành công.
Còn cần hỏi nguyên nhân sao?
Lòng lợn là cái đồ chơi gì? Là một loại đồ có mùi lạ. Nhất là ruột.
Không cần biết rửa sạch tới mức nào, vẫn còn một chút mùi.
Đừng hỏi bọn họ làm sao biết được.
Thậm chí có thôn dân còn âm thầm thở dài thay cho nhà Chu lão căn, tại sao bọn họ lại sinh ra một khuê nữ bại gia như Chu Minh Châu chứ?
Lúc trước ầm ĩ đòi tự tử còn chưa đủ sao? Hiện tại còn làm ra cái chuỗi đầy vị lạ.
Về sau nhà Chu lão căn chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ.
Ngày đầu tiên, Chu lão căn làm mua bán đúng như những gì thôn dân suy đoán, căn bản không bán nổi một cây.
Một ít thôn dân bắt đầu khuyên Chu lão căn đừng buôn bán cái gọi là chuỗi lòng lợn này nữa
"Lão căn thúc, người trấn trên sẽ không ăn loại mặt hàng lòng lợn này đâu."
"Đúng vậy, ngay cả chúng ta, trừ khi thực sự không có cơm ăn, cũng sẽ không đụng vào loại mặt hàng này đâu. Nếu không ngươi học nhà Lý Nhị, đi bán móng heo kho?"
Sau khi nghe được những lời xì xào bàn tán của thôn dân chung quanh, nếu không có Chu Minh Châu ngăn cản, một nhà Chu lão căn đã muốn cãi nhau to với thôn dân rồi.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ đều nghẹn một hơi.
Ngày hôm sau, nhà Chu lão căn đã bán được mười chuỗi.
Nhóm thôn dân đều lắc đầu.
Tại sao nhà Chu lão căn đều không chịu nghe khuyên bảo?
Ngày thứ ba, nhìn thấy một nhà Chu lão căn bán hết sạch chuỗi lòng lợn, không ít thôn dân bắt đầu khiếp sợ và nghi hoặc.
"Lão căn thúc, chẳng lẽ các ngươi không bán được nên đã ném hết xuống sông rồi?" Có phụ nhân hoài nghi nói.
"Làm sao chúng ta nỡ làm thế? Lòng lợn của chúng ta mang lên trấn trên đã bán hết rồi, người trấn trên còn hỏi mua nữa đó, đáng tiếc hôm nay chúng ta làm được quá ít."
Người nói chuyện chính là đại tẩu của Chu Minh Châu.
Giờ phút này, trong lòng đại tẩu Chu Minh Châu đang cực kỳ đắc ý.
Nhất là khi nhìn thấy đám thôn dân chung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, những khó chịu dồn nén từ hai ngày trước, thoắt một cái đã bay đi hết, hiện tại chỉ còn lại sự sảng khoái mà thôi.
Một khắc này, tất cả người của Chu gia đều ngẩng cao đầu.
Lúc trước các ngươi còn nói Minh Châu nhà chúng ta là khuê nữ bại gia, hiện tại đã sáng mắt ra chưa.
…
Trong lúc nhất thời, chuyện người Chu gia bán lòng lợn đã nổ tung trong Ca Lạp thôn.
Không ít người cảm thấy chuyện này không hề có thật, thậm chí có thôn dân còn suy đoán, do người nhà Chu lão căn sợ mất mặt, mới nói là đã bán sạch lòng lợn, chứ thực tế là ném đi rồi.
Cho tới ngày hôm sau, khi nhà Chu lão căn lại một lần bán hết tất cả lòng lợn, toàn bộ thôn dân cũng hoàn toàn chấn kinh rồi.
Phải biết rằng, mặc dù lòng lợn có một chút mùi vị, nhưng giá cả cực kỳ rẻ, vài người nghèo cũng đủ tiền mua để ăn.
Hơn nữa nhà Chu lão căn không thể ngốc nghếch dùng bạc mua lòng lợn, sau đó ném đi được.
Hay lòng lợn nhà Chu lão căn thực sự ăn ngon tới vậy?
Tới mức người trấn trên cũng thích?
Chính vì vậy, trong thôn có người mua chút lòng lợn sau đó tự mình nấu ăn, lúc ấy họ mới biết, hương vị ngon tới mức nào.
Món ăn do chính tay mình làm ra cũng khiến họ rưng rưng mà ăn hết.
Thấy các hương thân trong thôn tò mò với loại lòng lợn này, người Chu gia cũng không hề keo kiệt. Chu Minh Châu còn cười nói: "Các hương thân, các ngươi có thể nhấm nháp một chút Xuyến Xuyến Hương nhà chúng ta, kỳ thật chỉ cần làm thật tỉ mỉ, cho dù là lòng lợn cũng có thể làm ra món ăn ngon!"
Sau khi nhóm thôn dân nhấm nháp Xuyến Xuyến Hương của Chu gia, hai mắt bọn họ đều sáng lên.
Thật thơm!
…
Thời gian tan học buổi chiều.
Vừa mới từ tư thục trở về nhà, Hoả Kỳ Lân không nói hai lời, lập tức chạy thật nhanh, lại đi nhìn tình nhân trong mộng của nàng.
Bộ Phàm lắc đầu.
"Thôn trưởng!"
Chu Minh Châu ôm một cái bình nhỏ đứng ở trước cửa viện.
"Hả? Là Minh Châu sao? Có chuyện gì không?" Bộ Phàm cười nói.
"Thôn trưởng, đây là Xuyến Xuyến Hương do nhà chúng ta làm, mời ngươi nếm thử!"
Chu Minh Châu đưa cái bình cho Bộ Phàm.
"Ta đã sớm nghe nói nhà các ngươi làm lòng lợn ăn đặc biệt ngon, chỉ là chưa được nếm thử."
Bộ Phàm nhận cái bình đưa lên mũi ngửi, mùi thật là thơm, sau đó hắn còn cầm một cây lên ăn thử.
"Ừm, hương vị không tồi!"
"Đương nhiên, chính tay ta làm mà!"
Khuôn mặt mập mạp của Chu Minh Châu hiện lên vẻ tự tin nồng đậm.
"Đói!” Tiểu bạch lư bên cạnh cũng rống lên một tiếng.
"Ngươi là lừa nên ăn cỏ, ngươi đói cái gì mà đói!"
Bộ Phàm vỗ đầu tiểu bạch lư một cái.
Chu Minh Châu "phụt" một tiếng, nở nụ cười.
"Đúng rồi, thôn trưởng, ta muốn học chữ cùng ngươi!"
Ánh mắt Chu Minh Châu chợt lóe, nàng dùng vẻ mặt thành khẩn nói.
"Tại sao đột nhiên ngươi lại muốn biết chữ?" Bộ Phàm tò mò.