Chương 105: Ta Là Nam Hai? (2)
Chu Minh Châu vô cùng khí phách nói: "Ta sẽ bắt đầu cái gọi là tới đây một mình, nhưng toàn bộ trang bị đều đi nhặt!"
"Có chí khí!" Bộ Phàm vỗ tay, hắn còn có thể nói gì được nữa.
"Thôn trưởng, ngươi có biết ngươi rất giống nam chủ trong tiểu thuyết… không đúng, ngươi nhiều nhất chỉ là nam hai thôi!" Chu Minh Châu bỗng nhiên đi tới, khoác lên vai Bộ Phàm nói.
"Nam hai?" Bộ Phàm cười nói.
"Đúng vậy, ngươi rất giống nam hai trong tiểu thuyết, bộ dạng đẹp, tính tình tốt, lại là một thần y, còn đặc biệt tốt với nữ chủ. Nữ chủ muốn làm gì hắn sẽ ủng hộ vô điều kiện, cho dù cuối cùng hắn hy sinh vì nữ chủ, nhưng cũng không được nữ chủ yêu." Chu Minh Châu nghiêm túc nói.
"Ha, vậy nam chủ kia là thế nào?"
Bộ Phàm bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tỏ ra rất có hứng thú nói.
"Nam chủ đương nhiên là một người bị tàn phế hai chân, là nhân vật cực kỳ có quyền thế, tính tình cố chấp, bạo ngược, lại có dục vọng chiếm hữu cực mạnh với nữ chủ. Nữ chủ đều thích loại người này. Còn loại người như ngươi, vĩnh viễn chỉ có thể là lốp xe dự phòng!"
Chu Minh Châu vỗ bả vai Bộ Phàm, dùng lời thấm thía nói.
Bộ Phàm: "..."
"Nhưng mà, ta cảm thấy nam hai cũng không tồi, tính tình tốt lại nghe lời. Những người chọn nam một đều có sở thích tự ngược, thích bị nam một ném tới ném lui." Chu Minh Châu lại nói.
"Ném tới ném lui?" Bộ Phàm theo bản năng nói.
"Đúng vậy, bị nam một ném vào trong xe, ném lên trên giường, còn thích bị nam một buộc chặt, ngươi nói có phải nữ chủ bị bệnh hay không?" Chu Minh Châu chửi bậy nói.
"Xem ra ngươi rất am hiểu!" Bộ Phàm cười yếu ớt nói.
"Cũng tàm tạm, ta chỉ đọc qua một chút văn hoang tưởng."
Chu Minh Châu khoát tay, bày ra bộ dáng không đáng nhắc tới.
Bộ Phàm nở nụ cười, chắc chắn không chỉ một chút nha.
"Đừng nói những thứ vô dụng kia."
Chu Minh Châu vẫn khoác vai Bộ Phàm như cũ: "Thôn trưởng, ta thấy thôn trưởng như ngươi quá phế rồi, nhiều năm như vậy mới làm ra tư thục.
Ta cảm thấy ngươi vẫn nên nhường vị trí trưởng thôn kia cho ta, ta khẳng định sẽ biến Ca Lạp thôn thành thiên hạ đệ nhất thôn, dẫn bà con đi lên đỉnh cao của cuộc đời!"
Bộ Phàm: "..."
Đã sớm muốn soán ngôi thôn trưởng của hắn từ lâu rồi.
"A, vậy ngươi dự định làm thế nào để biến Ca Lạp thôn thành thiên hạ đệ nhất thôn?" Bộ Phàm cười nói.
"Muốn tìm hiểu tin tức sao, ta không nói cho ngươi biết đâu. A, thật là kỳ quái rồi, thôn trưởng, ngươi còn biết thuật phân thân sao? Sao ta lại thấy hai người vậy?"
Chu Minh Châu hai mắt mê man, đưa tay sờ soạng không khí trước mặt.
"Minh Châu, ta thấy ngươi say rồi!" Bộ Phàm lắc đầu, có lòng tốt nhắc nhở nàng ta.
"Ta chưa say đâu, ta còn có thể uống thêm mấy bình rượu lớn nữa, đến đây, thôn trưởng, không đúng, nam hai, chúng ta thêm một chén!"
Chu Minh Châu một bước giẫm lên ghế, giơ cao chén rượu, lớn tiếng nói.
Nhưng một giây trước còn hào hùng vạn trượng, một giây sau đã nằm sấp trên bàn ngủ khò khò.
Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.
Rõ ràng tửu lượng không tốt lại còn thích uống.
"Ca, Minh Châu tỷ rốt cuộc mơ gì vậy, sao tính tình thay đổi lớn như thế? Cứ luôn miệng nói những điều ta không thể hiểu được!"
Hỏa Kỳ Lân vẫn nghe không hiểu Chu Minh Châu đang nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc nhìn về phía Bộ Phàm.
"Người say rượu nói chuyện nghe không hiểu cũng là bình thường, thật ra ta cũng nghe không hiểu!" Bộ Phàm nhún vai.
"Huynh gạt người, huynh rõ ràng còn tán gẫu với Minh Châu tỷ rất tốt!" Vẻ mặt của Hỏa Kỳ Lân tràn đầy không tin.
"Nếu không thì cho ngươi trải nghiệm một chút?" Bộ Phàm cười khẽ một tiếng.
"Ta không cần trở nên quái dị như Minh Châu tỷ đâu, hơn nữa những giấc mộng kia đều là giả, ta biết hết, nhất định sẽ không bị lừa gạt!" Hỏa Kỳ Lân lắc lắc cái đầu nhỏ.
"Trong mộng thì ai có thể biết đó là một giấc mộng? Có lẽ thế giới của ngươi và ta cũng chỉ là một giấc mộng của người khác, hoặc có thể là một nhân vật nhỏ trong một cuốn tiểu thuyết."
"Thật giả, có ai có thể nói được rõ ràng?"
Bộ Phàm lắc đầu, bưng chén rượu lên bàn, khẽ nhấp một ngụm.
Hỏa Kỳ Lân gãi gãi cái đầu nhỏ.
Cái hiểu cái không hiểu.
Không hổ là cao nhân ẩn sĩ, lời nói ra đúng là không giống người thường.
...
Còn tưởng rằng người nhà Chu Minh Châu sẽ tới tìm Chu Minh Châu.
Nhưng đến khi mặt trời lặn, vậy mà không có ai đến tìm Chu Minh Châu. Sao
Bộ Phàm không biết tâm tư nhỏ của người nhà Chu Minh Châu.
Đây là muốn Chu Minh Châu ngủ lại trên giường của hắn.
Cũng không nghĩ tới vóc dáng Chu Minh Châu, cái giường nhỏ nhà hắn có thể chống đỡ được không sao.
Cho nên hắn đã bảo Hỏa Kỳ Lân và tiểu bạch lư đưa Chu Minh Châu say đến bất tỉnh nhân sự về nhà Chu lão căn.
Sáng sớm hôm sau.
Bộ Phàm dạy học trong tư thục, Chu Minh Châu vội vàng tìm tới.
"Minh Châu, có chuyện gì không?"
Từ trong tư thục đi ra, nhìn Chu Minh Châu đầu đầy mồ hôi, Bộ Phàm cười nói.
"Thôn trưởng, tối hôm qua ta không nói cái gì kỳ quái chứ?" Sắc mặt Chu Minh Châu có chút căng thẳng nói.
"Không có!" Bộ Phàm đáp.
"Thật là nguy hiểm!"
Chu Minh Châu vỗ nhẹ ngực, trong lòng nhất thời như có tảng đá rơi xuống.
"Nhưng mà tối hôm qua ngươi nói cái gì mà nam một, nam hai, còn nói ta và nam hai rất giống nhau!" Bộ Phàm cười gượng nói.
Sắc mặt Chu Minh Châu nhất thời cứng đờ.
"Đúng rồi, Minh Châu, nam hai là ai?" Bộ dạng Bộ Phàm tò mò nói.
"Cái này sao, Nam Nhị là một người ta gặp ở trên trấn, người nọ và thôn trưởng có chút giống nhau!" Mồ hôi lạnh trên trán Chu Minh Châu muốn nhỏ ra rồi.
"Thì ra là như vậy!" Bộ Phàm bừng tỉnh đại ngộ.
"Ha ha, đúng vậy!"
Trên mặt Chu Minh Châu xấu hổ cười cười.
"Đúng rồi, còn có một chuyện là tối hôm qua ngươi nói thôn trưởng như ta quá phế rồi, để ta đem vị trí thôn trưởng này nhường lại cho ngươi!" Bộ Phàm hứng thú nói.
Chu Minh Châu há to miệng.
Ngay lúc này nàng ta hận không thể tự mình tát bản thân hai cái.
"Ngươi nói ngươi không biết uống rượu, tại sao ngươi lại uống nhiều như vậy."
"Trưởng thôn, ta xin lỗi! Tối hôm qua là ta uống nhiều quá, ngươi ngàn vạn lần đừng coi là thật, trưởng thôn tốt như ngươi, Ca Lạp thôn có đốt đèn lồng cũng khó tìm."
Chu Minh Châu nhất thời khom lưng, cung kính cúi đầu nói.