Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 115: Cá Đạo Hoa (2)

Chương 115: Cá Đạo Hoa (2)
Nguy hiểm thật may ban đầu nghe theo ý kiến của thôn trưởng, nếu không hôm nay cũng phải xem cả nhà Chu lão căn bắt cá rồi.
“Thôn trưởng, lần này may là có ngươi, nếu không nhờ ngươi, chúng ta làm sao có thể dùng ruộng lúa để nuôi cá?” Chu tộc trưởng chắp tay nói.
“Các ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn Minh Châu đi, nuôi cá trong ruộng lúa này là nàng ấy làm đấy!” Bộ Phàm lắc lắc đầu.
“Đấy là tất nhiên!” Chu tộc trưởng cười nói.
Lúc này trong lòng đám tộc trưởng đều thầm hạ quyết tâm, năm sau tất cả ruộng lúa đều dùng để nuôi cá.
Sau đó.
Vì những ruộng lúa này là ruộng của tộc, các đại tộc trưởng đã để người trong tộc phân phát cá họ bắt được cho các hương thân trong tộc, cũng để họ thưởng thức mùi vị của cá nuôi trong ruộng.
“Thực ra hiện giờ không phải là vấn đề của Tú Liên bên kia, mà là ta!” Tống Lại Tử thở dài một hơi.
“Vấn đề của ngươi?”
Bộ Phàm cẩn thận đánh giá Tống Lại Tử: “Ta thấy sắc mặt ngươi hồng hào, lượng khí hô hấp tuy không tính là hùng hậu, nhưng cũng không giống kiểu người phương diện kia không được!”
“Thôn trưởng, ngài nghĩ đi đâu thế, phương diện kia của ta rất tốt!” Tống Lại Tử tức đến nỗi mặt đỏ bừng, giải thích nói.
“Được rồi được rồi, đùa chút thôi, nói đi, ngươi có vấn đề gì?” Bộ Phàm cười nói.
“Còn có thể có chuyện gì, đương nhiên là vấn đề ngân bạc rồi!”
Tống Lại Tử thở ngắn than dài: “Trước kia ngu đần, có chút tiền liền tiêu hết, bây giờ ta muốn gì cũng không có, chỉ có thể căn nhà rách. Ta sợ không thể cho Tú Liên được hạnh phúc. Mặc dù Tú Liên nói không để ý, nàng ấy cũng tiết kiệm được chút ngân bạc, đợi gả qua đây thì có thể làm đậu phụ bán trong thôn, để ta không cần phải lo lắng gì cả, nhưng ta thân là hán tử, sao có thể ăn cơm mềm (*) được.”
(*) Ăn cơm mềm: chỉ những người đàn ông bám váy vợ
Nói rồi Tống Lại Tử ưỡn ngực, vô cùng khí thế nói.
“Mặc dù cơm mềm ăn cũng rất ngon.”
“Phụt.”
Bộ Phàm bị câu nói cuối của Tống Lại Tử chọc cho bật cười.
Nói tới nói lui.
Con hàng này căn bản chính là đang khoe khoang.
“Ca, Minh Châu tỷ đã làm cơm xong rồi!”
Nhưng vào lúc này, Hỏa Kỳ Lân lại chúi đầu nhỏ vào phòng, hét lên một câu.
“Biết rồi!”
Bộ Phàm đáp lại một tiếng, nhìn sang Tống Lại Tử: “Hay là ở lại đây ăn cơm?”
“Vậy thì ta không khách khí nữa!” Tống Lại Tử cười hì hì nói.
“Đúng rồi, thôn trưởng, ngài và Minh Châu có phải là… ta nhớ lần trước ngài còn ấn ngực của Minh Châu.” Tống Lại Tử nhướng mày, cúi người lại gần nhỏ giọng nói.
“Ngươi tưởng tượng cái gì thế!”
Bộ Phàm nghiêm mặt nói.
Tống Lại Tử rụt cổ lại: “Dáng vẻ Minh Châu bây giờ trông cũng không tệ.”
Bộ Phàm lắc lắc đầu, lười phải để ý đến Tống Lại Tử.
Bước vào nhà.
Chu Minh Châu đã dọn đồ ăn lên, có thịt kho tàu, rau trộn dưa xanh, nấm hương xào thịt, canh gà hầm tiêu... chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thèm ăn.
“Không nhìn ra nha, Minh Châu, ngươi còn có tay nghề này?”
Tống Lại Tử trợn mắt há mồm.
Cho dù là đậu phụ Tây Thi của nhà hắn cũng không có tay nghề tốt như vậy.
Chú ý, là tay nghề làm cơm.
“Đó là đương nhiên, những cái khác có thể ta sẽ kém một chút, nhưng nấu ăn thì chắc chắn ta là hạng nhất đấy!” Chu Minh Châu tràn đầu tự tin nói.
“Vẫn là thôn trưởng có phúc!” Tống Lại Tử nói ẩn ý sâu xa.
Bộ Phàm: “...”
Cái phúc này là chỉ phương diện nào?
Trong lúc ăn cơm, sau khi biết được chuyện của Tống Lại Tử, Chu Minh Châu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là ngươi đến phân xưởng của ta làm việc đi, vừa hay phân xưởng của ta gần đây thiếu người giao hàng.”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Tống Lại Tử biết tiền công Chu Minh Châu cho không ít, lập tức cảm tạ Bộ Phàm và Chu Minh Châu.
“Cảm ơn thôn trưởng, cảm ơn Minh Châu, đợi sau khi ta và Tú Liên thành hôn sinh con, nhất định ta sẽ để nó nhận hai người làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu!”
Bộ Phàm: “...”
Chu Minh Châu: “...”
【Chúc mừng ngươi, dưới sự giúp đỡ của ngươi việc dùng ruộng lúa nuôi cá đã bước đầu thấy hiệu quả, phần thưởng: Hai mươi vạn điểm kinh nghiệm x2】
Hôm nay trên bàn cơm của rất nhiều nhà trong thôn đều có thêm một đĩa thịt cá.
Nhà Bộ Phàm cũng không ngoại lệ, Chu Minh Châu làm một bàn tiệc toàn cá.
Cá chua cay vừa chua vừa cay, cá chua ngọt, chua ngọt vừa miệng, canh cá diếc đậu phụ màu trắng như sữa vô cùng đẹp mắt, vân vân.
Hỏa Kỳ Lân ăn xong tóm gọn chúng trong một chữ thơm.
"Thôn trưởng, có phải hôm nay rất bị vả mặt không, có phải các hương thân trong thôn đều lộ ra dáng vẻ như này?"
Chu Minh Châu lập tức trừng lớn mắt, há to mồm, bày ra dáng vẻ cực kỳ kinh ngạc.
"Không có khoa trương như ngươi nói đâu, nhưng chắc cũng gần giống như thế đấy!" Bộ Phàm cười khẽ lắc lắc đầu: "Có điều, chúng tộc trưởng trong thôn quyết định sang năm lấy ruộng lúa ra để nuôi cá."
"Đây là chuyện tốt mà, về sau tới vụ thu chẳng những có thể thu hoạch lúa nước mà còn có thể bắt cá để bán, cũng xem như là một khoản thu nhập khác, các hương thân cũng có thể trải qua mùa đông tốt hơn một chút."
Chu Minh Châu vẫn rất vừa ý với việc các hương thân trong thôn dự định lấy ruộng lúa để nuôi cá.
"Về phương diện tiêu thụ, thôn trưởng, ngươi không cần lo lắng, ngươi không biết đâu ta mang cá Đạo Hoa bán cho Thiên Hương lâu ở trong trấn, ông chủ Diệp của Thiên Hương lâu kia là một người cực kỳ sành ăn, vừa nếm thử cá Đạo Hoa đã ăn ra được mùi vị rồi, không chỉ mua hết toàn bộ cá Đạo Hoa nhà tôi nuôi, còn nói rằng năm sau mà vẫn còn loại cá này thì tôi liên hệ với bọn họ sớm một chút! Ông ta mua hết."
Chu Minh Châu gắp một miếng cá chua cay thả vào trong miệng, ăn cực kỳ ngon miệng, nói.
"Vậy không phải là ngày mai không có cá để ăn nữa sao?" Hỏa Kỳ Lân bât được trọng điểm, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Ha ha, biết ngay nha đầu nhà muội thích ăn cá mà." Chu Minh Châu xoa xoa đầu của Hỏa Kỳ Lân: "Nha đầu này cứ yên tâm đi, ruộng lúa kia của nhà ta còn lưu lại một chút cá, đủ cho chúng ta ăn."
"Nếu như sang năm tất cả các hương thân đều định nuôi cá thì số lượng này cũng không nhỏ đâu." Bộ Phàm múc một chén canh cá, uống một ngụm, canh cá thơm nồng ngon miệng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất