Chương 128: Không Ngại Nhìn Trời
"Chúc mừng!"
"Ngươi không cần chúc mừng ta. Nếu không nhờ ngươi, ta cũng không lĩnh ngộ được kiếm thế. Ta tin tưởng chỉ cần mỗi ngày ta đều huy kiếm, sớm hay muộn ta cũng sẽ lĩnh ngộ kiếm ý."
Hai mắt Tống Tiểu Xuân phát ra quang mang rực lửa.
Còn huy nữa sao? Khóe miệng Bộ Phàm co rúm lại.
Mấy ngày hôm trước, Tống viên ngoại còn nói với hắn, hiện giờ Tống Tiểu Xuân còn không chịu nghỉ ngơi. Suốt ngày đều huy kiếm.
Cứ như thế, không biết có thể lĩnh ngộ kiếm ý hay không, nhưng khẳng định Tống Tiểu Xuân sẽ lĩnh cơm hộp trước.
Bỗng nhiên, linh quang chợt lóe, hắn vội ho một tiếng.
"Ngươi không thể cứ huy kiếm như vậy được, đó là một việc làm nhiều mà công ít, có đôi khi cũng phải biết kết hợp giữa khổ và nhàn!"
Tống Tiểu Xuân nhíu mày: "Kết hợp giữa khổ và nhàn?"
"Đúng vậy, thời điểm ngươi không có chuyện gì làm, vậy nhìn trời đi, cảm thụ một chút hương vị của tự nhiên!"
Bộ Phàm gật đầu, hắn chỉ lên bầu trời xanh thăm thẳm, sau đó nhắm hai mắt lại.
"Nhìn bầu trời ư?"
Tống Tiểu Xuân cũng ngẩng đầu nhìn lên không trung, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm thụ được gió nhẹ lướt qua khuôn mặt, lại nghe tiếng gió thổi qua trong nháy mắt.
Trong nháy mắt này, dường như hắn hiểu được một điều gì đó, nhưng phảng phất lại chưa hiểu gì.
Bộ Phàm hơi hé mắt ra, lén lút nhìn Tống Tiểu Xuân, lại bắt gặp Tống Tiểu Xuân chuẩn bị mở hai mắt, vì thế hắn vội vàng nhắm hai mắt mình lại.
"Ta đã hiểu được, đa tạ ngươi chỉ điểm!"
Tống Tiểu Xuân ôm quyền, sau đó lập tức xoay người, cất bước rời đi.
Trong lòng Bộ Phàm lại nhẹ nhàng thở ra.
Hắn chỉ sợ Tống Tiểu Xuân không bị hắn lừa.
Nhưng, xem tình huống này, hẳn là Tống Tiểu Xuân đã tin rồi!
…
Vài ngày sau.
Bộ Phàm vẫn chú ý tới tin tức hảo hữu. Số lần Tống Tiểu Xuân huy kiếm ít hơn trước kia nhiều, nhưng mỗi ngày vẫn đạt tới vài vạn lần.
Xem ra Tống Tiểu Xuân đúng là một tên kiếm si.
Nhưng mà trong thôn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cho nên hắn rất nhanh đã ném chuyện của Tống Tiểu Xuân ra sau đầu.
"Thôn trưởng, Tôn tam nương mang theo hai nhi tử quay về thôn. Nhưng không biết vì sao phụ thân nàng lại không chịu cho Tôn tam nương bước qua cổng nhà, còn muốn đuổi Tôn tam nương ra khỏi thôn!"
"Lại nói tiếp Tôn tam nương này cũng là người cơ khổ. Hai năm trước, trượng phu nàng tới bến tàu trên huyện làm việc, bị hàng hóa đè chết, để lại bốn người cô nhi quả phụ."
Bộ Phàm đang dạy học ở tư thục, lại nghe thấy Tống Lại Tử nói những tình huống xảy ra trong thôn. Sau đó, hắn cùng Tống Lại Tử qua đó nhìn xem.
Giờ phút này, Tống Lại Tử bày ra bộ dáng than thở, giống như tiếc hận thay Tôn tam nương.
"Từ bao giờ ngươi đã trở nên đa sầu đa cảm như vậy?" Bộ Phàm không còn gì để nói.
"Thôn trưởng, ngươi không hiểu, con người mà, một khi có thê tử và nữ nhi, sẽ không nhìn nổi loại chuyện này." Tống Lại Tử giận dữ nói.
Bộ Phàm: "..."
Rõ ràng là một câu cực kỳ buồn bã, tại sao khi Tống Lại Tử nói ra lại cảm thấy khác biệt như vậy?
Ừm, có một loại cảm giác đắc ý.
Hy vọng đây chỉ là suy nghĩ phiến diện của hắn thôi.
…
Giờ phút này, nhà của Tôn lão nhân vẫn đang đóng chặt cửa.
Có một phụ nhân, cùng với ba hài tử đang quỳ trước cửa nhà hắn. Ba hài tử này ước chừng sáu bảy tuổi, một nam hài và hai nữ hài.
"Tam Nương, ngươi mau đứng lên đi, đừng quỳ nữa."
"Đúng vậy, Tam Nương, mau kêu hài tử đứng lên đi, chờ khi phụ thân ngươi hết giận, lại tới nhận lỗi với hắn!"
Thôn dân chung quanh đều khuyên bảo, thế nhưng Tôn tam nương vẫn quỳ trên mặt đất như cũ. Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng còn cố nặn ra một nụ cười nhìn về hướng các thôn dân.
"Tam Nương tạ ơn các vị thúc thúc thẩm thẩm, có điều phụ thân ta không nhìn ta một ngày thì ta sẽ quỳ thêm một ngày."
Thôn dân chung quanh âm thầm thở dài.
Quả nhiên là phụ thân và nữ nhi, tính tình giống hệ như nhau. Quá bướng bỉnh.
"Thôn trưởng, ngươi tính xem!"
Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ trong đám người.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Bộ Phàm chắp tay đi tới, còn Tống Lại Tử thì đi theo bên cạnh hắn.
"Thôn trưởng, chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Đúng vậy, thời điểm ta tới, Tam Nương đã quỳ gối ở nơi này rồi!"
"Ta nghe nói Tôn lão nhân không muốn gặp Tam Nương, cho nên Tam Nương mới quỳ gối ở nơi này."
Thôn dân chung quanh đều tránh ra một lối, sau đó tranh nhau nói ra những gì mà họ biết.
Bộ Phàm gật đầu, thông qua những tin tức hắn nhận được từ thôn dân. Hắn đã hiểu đại khái chuyện gì vừa xảy ra.
Tôn tam nương dẫn nữ nhi về nhà mẹ đẻ, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà bị Tôn lão nhân đuổi ra ngoài.
Sau đó, Tôn tam nương và nữ nhi quỳ gối ngoài cửa cầu Tôn lão nhân tha thứ.
"Tôn di, ngươi và hài tử quỳ như vậy cũng không phải cách, có chuyện gì, ngươi cứ nói với ta?"
Bộ Phàm đi lên phía trước, đỡ ba hài tử đứng lên.
Năm đó, thời điểm Tôn tam nương xuất giá, hắn còn qua đó quét nhiệm vụ, a không đúng, còn qua đó hỗ trợ nàng.
Không nghĩ tới chỉ một chớp mắt, hài tử đã lớn như vậy rồi.
"Đúng vậy, Tam Nương, ngươi có chuyện gì cứ nói cho thôn trưởng. Chúng ta đều biết thôn trưởng là người như thế nào, thôn trưởng khẳng định sẽ giúp ngươi!"
Lời này của Tống Lại Tử lập tức khiến cho không ít các hương thân chung quanh phụ họa theo.
Tôn tam nương ngước mắt lên, nhìn Bộ Phàm một cái.
Trước kia vào các dịp lễ tết, nàng cũng sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến, cũng không ít lần nghe thấy chuyện tiểu thôn trưởng giải quyết vấn đề cho các hương thân.
Sau này trong thôn còn lưu truyền một câu nói, chỉ cần có chuyện, cứ tìm tiểu thôn trưởng chắc chắn không sai.
"Thôn trưởng, ta..."
Tôn tam nương vừa muốn nói gì đó, thế nhưng nàng đang nói dở lại đột nhiên cúi đầu không nói nữa.
【 Nhiệm vụ: Tôn tam nương khó lòng mở lời 】
【 Giới thiệu nhiệm vụ: mời ngươi hãy điều hoà quan hệ giữa Tôn tam nương và phụ thân Tôn Đại Trụ của nàng. 】
【 Nhiệm vụ ban thưởng: 500000 điểm kinh nghiệm 】
【 Tiếp nhận! Từ chối! 】
U… Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hệ thống giới thiệu nhiệm vụ ngắn như vậy.
Xem ra, hệ thống ngươi đã ngắn lại rồi!
【 ̄へ ̄】
Đây là cái biểu tình gì vậy?
Là miệt thị? Hay là ngạo mạn?
Nhưng mà quay trở lại vấn đề, điểm kinh nghiệm lần này cũng rất cao nha.
Đúc kết từ bao lần làm nhiệm vụ trước, mỗi lần kinh nghiệm càng cao, cũng đồng nghĩa với khó khăn càng lớn.
Hay là Tôn tam nương và Tôn Đại Trụ có mâu thuẫn gì đó không thể hoá giải?
Có điều mặc kệ chuyện này thế nào, cứ để nói sau đi.
…