Chương 143: Ta Lại Ngộ Ra Rồi (1)
Mà bên kia, sau khi Hỏa Kỳ Lân biết được Tiểu Lục Nhân là tiểu đồ đệ hắn mới thu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên còn hớn hở hơn cả Bộ Phàm.
"Ngươi là đồ đệ của ca ta, vậy về sau phải gọi ta là sư cô!"
Hỏa Kỳ Lân cũng chẳng cao hơn Tiểu Lục Nhân là mấy, nhưng giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn lại hếch lên, có chút tự hào nói.
"Sư cô!" Tiểu Lục Nhân khúm núm nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỏa Kỳ Lân lập tức nở nụ cười cực kỳ thỏa mãn.
"Tiểu sư điệt, ngươi như vậy không ổn rồi, nam tử hán nên có khí thế đội trời đạp đất, ngươi nhìn ngươi xem, gầy tới mức chỉ còn vài lạng thịt, giống hệt một tiểu cô nương!"
Bộ Phàm còn chưa bày ra phong phạm sư phụ, nhưng Hỏa Kỳ Lân đã nhập vai tiểu sư cô cực kỳ thuần thục rồi, còn rất có bài bản bắt đầu giáo huấn Tiểu Lục Nhân.
Tiểu Lục Nhân lại rất nghe lời, Hỏa Kỳ Lân bảo hắn làm cái gì, hắn sẽ làm đúng y như vậy.
Có điều tính cách này lại liên quan tới những trải nghiệm trong quá khứ của Tiểu Lục Nhân chứ không phải bản tính vốn có của hắn.
"Tiểu Lục Nhân, ngày mai ngươi đến tư thục đi!"
Bộ Phàm nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy nên cho Tiểu Lục Nhân tiếp xúc nhiều với những hài tử khác, khiến cho nó sớm quên đi bóng ma trong quá khứ.
Tiểu Lục Nhân đưa mắt nhìn về phía Lý lang trung.
Lý lang trung hòa ái cười cười: "Đừng sợ, trong tư thục có rất nhiều tiểu bằng hữu, chúng sẽ chơi đùa cùng ngươi!"
"Đúng vậy, có tiểu sư cô ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi đâu!"
Trên đầu Hỏa Kỳ Lân búi thành hai cuộn tóc nhỏ xinh, khuôn mặt vô cùng đáng yêu, nhưng nàng lại bày ra tư thế trưởng bối nói chuyện.
Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.
"Ha ha!"
Lý lang trung cũng nhịn không được cười một tiếng, thật sự là Hỏa Kỳ Lân rất đáng yêu.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Lục Nhân đến Bất Phàm tư thục đi học.
Và như thế, Tiểu Lục Nhân với vẻ bề ngoài thanh tú đã lập tức trở thành người được yêu thích trong tư thục.
Trước kia người được yêu thích chính là Hỏa Kỳ Lân, nhưng Hỏa Kỳ Lân cũng không khó chịu vì bị cướp đi sự yêu thích của mọi người.
Ngược lại, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tỏ ra cực kỳ tự hào. Vẻ đắc ý luôn thường trực trên mặt nàng như muốn nói cho tất cả mọi người đều biết, nàng chính là tiểu sư cô của Tiểu Lục Nhân.
Sau đó bất cứ lúc nào, nàng cũng gọi Tiểu Lục Nhân đi theo đằng sau mình, tận tình bày ra bộ dáng đại tỷ mang theo tiểu đệ dạo chơi.
Rất nhanh mọi người trong thôn đã biết Bộ Phàm mới thu một tiểu đồ đệ.
Mặc dù đã nói tiểu đồ đệ này của hắn là thời điểm Lý lang trung còn hành nghề y ở bên ngoài nhặt được, nhưng hầu như không mấy ai tin tưởng.
Không còn cách nào khác.
Thật sự là khuôn mặt của Tiểu Lục Nhân quá giống Lý lang trung.
Rất dễ khiến cho người ta hoài nghi có phải Lý lang trung ở bên ngoài đã phạm sai lầm mà nam nhân thường mắc hay không.
Lý lang trung ở trong thôn đợi ba ngày.
Tới khi Tiểu Lục Nhân đã quen với cuộc sống trong thôn, hắn mới xách theo cái hòm thuốc tiếp tục bước lên con đường làm nghề y.
"Gia gia!"
Lục Nhân có chút lưu luyến, nước mắt lưng tròng nhìn bóng dáng Lý lang trung, sau đó hắn oa oa khóc rống lên.
Giờ khắc này, tiểu sư cô tự xưng Hỏa Kỳ Lân cũng không còn tiếp tục giáo huấn Tiểu Lục Nhân nữa, mà thay vào đó nàng bắt đầu an ủi hắn.
"Đừng khóc đừng khóc, đã là nam tử hán thì không được khóc!"
Lý lang trung cũng nghe được tiếng khóc sau lưng. Đôi mắt của hắn hơi có chút ướt át, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, bởi vì hắn biết chỉ có ở trong thôn Tiểu Lục Nhân mới được an toàn.
Hắn cứ như vậy mà đi, dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
"Được rồi được rồi, qua mấy ngày nữa gia gia ngươi sẽ trở về!"
Bộ Phàm sờ sờ đầu tiểu đồ đệ.
Hắn hiểu được Lý lang trung đã cứu Tiểu Lục Nhân ở thời điểm đối phương tuyệt vọng nhất, cho nên trong tiềm thức đối phương luôn cho rằng Lý lang trung chính là người thân cận nhất của mình.
Ngày hôm sau, Tiểu Lục Nhân bị bệnh. Sau đó, hắn lại càng trầm mặc ít lời.
Sau này vẫn là Hỏa Kỳ Lân cứ khi không có chuyện gì làm, nàng lại dẫn theo Tiểu Lục Nhân ra ruộng chơi, ra bờ sông dạo, lên ngọn núi vui đùa, cứ như vậy mới kéo được Tiểu Lục Nhân thoát khỏi bi thương.
…
Thời gian dần trôi đi.
Từ sớm, Bộ Phàm đã cho cây đào dùng linh dịch Chưởng Thiên Bình, sau đó hắn lại mang theo Tiểu Lục Nhân và Hỏa Kỳ Lân tới tư thục, căn bản không có thời gian rảnh để dạy Tiểu Lục Nhân y thuật.
Lúc đó, tại nhà Tống viên ngoại, bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười cực kỳ hưng phấn của nam tử.
"Ha ha, ta ngộ rồi! Cái gọi là buông, đó là buông tạp niệm trong lòng, buông xuống bên trong kiếm, lấy tâm toàn thân để huy kiếm, để đạt tới cảnh giới trong tay không có kiếm, nhưng trong lòng đã có kiếm. Bộ Phàm, không phải ngươi muốn nói cho ta biết đạo lý này sao?"
Tống Tiểu Xuân ngửa đầu cười to, trong nháy mắt hắn đã cầm trường kiếm trong tay cắm vào mặt đất.
Sau đó, tay không huy động lên.
Rõ ràng trong tay Tống Tiểu Xuân không cầm kiếm.
Nhưng mỗi lần hắn huy động, lại có cảm giác như trên tay hắn có một thanh trường kiếm vô hình.
Thanh trường kiếm này theo Tống Tiểu Xuân huy động, phát ra từng đợt tiếng xé gió.
“Bành!"
Bỗng nhiên Tống Tiểu Xuân hướng về phía cây đại thụ bên cạnh, trong nháy mắt một đạo kiếm khí đã chém đại thụ kia thành hai nửa.
Lần này, Tống Tiểu Xuân cũng sợ tới ngây người.
"Chẳng lẽ đây là cảnh giới tầng thứ hai của kiếm pháp?"
…
Lúc tan học về nhà, Bộ Phàm vẫn có thói quen nằm trên ghế trúc dưới gốc cây đào, nhàn nhã kiểm tra tin tức hảo hữu.
Mà Hỏa Kỳ Lân và Tiểu Lục Nhân đã cưỡi tiểu bạch lư không biết đi đâu chơi rồi.
Tin tức hảo hữu của hắn đa phần là những chuyện vụn vặt của thôn dân, nhưng quét qua cũng thấy rất thú vị.
Có điều chỉ chốc lát sau, Bộ Phàm đã bị một tin tức làm kinh ngạc.
【 Hảo hữu Tống Tiểu Xuân của ngươi, ngộ ra kiếm tâm 】
Bộ Phàm trợn tròn mắt.
Ngay lúc hắn còn chưa kịp tỉnh táo lại, đã thấy Tống Tiểu Xuân vội vã vọt vào trong sân.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Bộ Phàm lập tức ngăn lại động tác ôm của Tống Tiểu Xuân: "Luyện ra kiếm tâm rồi?"
Tống Tiểu Xuân ngẩn ngơ. Hắn còn chưa kịp nói gì mà Bộ Phàm đã nhìn ra.
Quả nhiên, kiếm pháp của Bộ Phàm đã luyện đến tình trạng xuất thần nhập hóa.
"Nói một chút xem làm sao ngươi ngộ ra được?"
Bộ Phàm chắp hai tay, đưa lưng về phía Tống Tiểu Xuân, bày ra cho người ta thấy một chút phong phạm thế ngoại cao nhân.