Chương 147: Tay Nghề Truyền Thống Không Mất Được
“Tiên sinh, đây là cái gì? Sao lại vừa vui vẻ một chút, thoáng cái đã nhíu mày suy tư, bây giờ lại là dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm?”
“Chẳng lẽ tiên sinh đã gặp chuyện gì không làm được?”
“Ta nghĩ chắc chắn là vậy, đừng quên tiên sinh muốn dạy chúng ta học hành, còn muốn quản lý rất nhiều chuyện trong thôn.”
“Vậy thì tiên sinh thật vất vả quá.”
Bộ Phàm nghe thấy giọng điệu nhỏ nhẹ của đứa trẻ, nhưng hắn hoàn toàn không giải thích mà là để đám trẻ con tự luyện tập, sau khi tự mình ngồi vào đài thì tiến vào mô phỏng quyết đấu.
Trên lôi đài, một vị nữ tử tóc bạc đứng ở phía trước, đôi mắt đẹp băng lạnh như sương, một tay bấm niệm thần chú, nhanh chóng lao về phía hắn.
Một lát sau.
Sắc mặt Bộ Phàm ngưng trọng, bước ra từ mô phỏng quyết đấu.
Đây chính là thực lực của tu sĩ Hợp Thể?
Quả thực quá dũng mãnh.
Xem ra thực lực Hóa Thần kỳ của hắn đặt trong Tu Tiên giới này chẳng qua chỉ là giọt nước trong biển cả.
Bộ Phàm nghĩ một lúc, vẫn lấy Phật Chủ Xá Lợi từ trong thanh vật phẩm ra, lặng lẽ cầu khấn, hy vọng người lợi hại hơn hắn tuyệt đối đừng để hắn gặp phải.
Sau đó, Bộ Phàm không có chuyện gì thì sẽ đến khiêu chiến Bạch Tố Tố.
Cho dù ngày ngày bị miểu sát, nhưng hắn vẫn làm không biết mệt.
...
Vài ngày sau.
Bốn người Tống Lại Tử mang theo không ít quà đến cảm tạ hắn, khiến cho Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.
Hiện giờ bốn người Tống Lại Tử nhờ vào việc mua bán giá đỗ chẳng mấy chốc đã trở thành người có thể diện nhất trong thôn.
Bước đi với tư thế thẳng lưng, ngẩng cao đầu, nghênh ngang đi dạo khắp thôn.
Mặc dù hiện nay không ít tửu lầu khách điếm đều hiểu rõ giá đỗ mọc lên như thế nào, giá của giá đỗ cũng đã giảm xuống rất nhiều so với mức giá ngất trời trước đây.
Nhưng giá của đậu nành và đậu nành lại tăng nhanh chóng, rất nhiều đậu nành và đậu xanh trong trấn đều bị bốn người Tống Lại Tử mua trước.
Bây giờ, ngay cả khi giá của giá đỗ trở thành giá của bắp cải thì đám người Tống Lại Tử chỉ cần bán đậu nành và đậu xanh cũng có thể kiếm được không ít ngân bạc.
Bộ Phàm nghe thấy chuyện này, vốn còn cho rằng việc trữ lượng lớn đậu nành và đậu xanh là do Chu Minh Châu dạy, nhưng không ngờ ý tưởng trữ hàng này lại là do Tống Lại Tử nghĩ ra.
Lẽ nào Tống Lại Tử cũng có tiềm chất kinh doanh.
“Không nhìn ra ngươi còn khá thông minh đấy!” Bộ Phàm khen ngợi nói.
“Thôn trưởng, lời này của ngươi, sao ta nghe lại có vẻ không đúng lắm?” Tống Lại Tử gãi gãi đầu.
“Không có gì, ngươi đừng nghĩ nhiều!”
Bộ Phàm cười lắc đầu: “Những thứ quà tặng này, các ngươi vẫn nên cầm về đi, trong nhà ta chỉ có ba người, không dùng hết những thứ này!”
“Như vậy không được, nếu như không nhờ có thôn trưởng ngươi, làm gì có bốn người chúng ta hôm nay chứ, thôn trưởng, đối với chúng ta mà nói, ngươi chính là phụ mẫu tái sinh của chúng ta!”
Lời của Tống Lại Tử làm một phen cảm động lòng người, ba người Chu Đại Lực nghe vậy thì liên tục gật đầu.
Lúc trước bọn họ có đức hạnh gì, người trong làng ai mà không biết chứ.
Hiện giờ bọn họ có thể hòa hợp với đám hương thân tốt như vậy đều là nhờ có vị tiểu thôn trưởng Bộ Phàm này.
Hơn nữa, tiểu thôn trưởng trước giờ cũng chưa từng ghét bỏ bọn họ, không những dạy bọn họ võ thuật mà còn dạy cho bọn họ biết chữ.
Cho dù bọn họ nghe không hiểu là đang nói gì, nhưng những đại tự thì vẫn nhận ra được.
Bộ Phàm: “...”
Hắn lại không muốn có nhi tử lớn như vậy.
“Hảo ý của các ngươi ta xin lĩnh tấm lòng, nếu các ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì hãy làm nhiều chuyện thiết thực cho thôn đi!” Bộ Phàm lắc đầu.
“Làm chuyện thiết thực cho thôn, không cần thôn trưởng phải nói, chúng ta cũng sẽ làm!” Tống Lại Tử vỗ ngực, dáng vẻ như thể đây là chuyện của ta.
Cuối cùng, Bộ Phàm vẫn không nhận quà của bốn người Tống Lại Tử.
Nếu như Tống Lại Tử mang đến bánh ngọt, dưa chua, thịt khô, thịt gà, thịt vịt gì đó thì hắn còn có thể nhận lấy.
Nhưng Tống Lại Tử mang tặng đều là những thứ gì chứ.
Vàng bạc trang sức, vải vóc, cấp bậc còn là loại không thấp kia, những thứ đồ này cho hắn cũng chẳng có ích lợi gì.
Tuy nhiên, chưa đến hai ngày, Tống Lại Tử đã mua không ít phòng tứ bảo cho tư thục.
Mà lúc này.
Ai nấy vẫn còn đang vung kiếm.
...
Ngày thứ ba, sau khi tư thục tan học, Bộ Phàm nhàn nhã ngồi dưới gốc cây đào, tay cầm thư tịch, còn tiểu Lục Nhân thì ngồi một bên đọc sách.
Có điều, khác với Bộ Phàm là sách tiểu Lục Nhân xem chính là y thuật chân chính.
Đừng hỏi Hỏa Kỳ Lân đã đi đâu, hỏi ra thì chính là đang ngắm ảnh của mỹ nam.
“Thôn trưởng!”
Nhưng vào lúc này, Tôm tam nương một tay khoác giỏ trúc, gọi bằng giọng nói yếu ớt.
“Tôn nương, sao bà lại đến đây?”
Bộ Phàm vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Thôn trưởng, đây là rau nhà ta trồng, trông rất ngon nên đem mang cho ngươi một ít!” Tôn tam nương cười nói.
“Sao ta lại không biết xấu hổ thế được?” Bộ Phàm nói.
“Không có gì phải ngại cả, rau này cũng chẳng đáng mấy đồng.” Tôn tam nương cười nói.
“Vậy thì ta không khách khí nữa!”
Bộ Phàm cũng chỉ đành nhận lấy giỏ rau này, nhưng nhìn thấy Tôn tam nương vẫn còn có lời muốn nói, hắn cười nói: “Vẫn còn có chuyện gì sao?”
“Thôn trưởng, ta nghe nói thủ nghệ rèn sắt của ngươi cực kỳ tốt, không biết liệu có thể giúp ta làm kim thêu được không?”
Tôn tam nương biết rõ kim thêu khác các loại đồ sắt khác, đòi hỏi tay nghề của thợ rèn phải cao hơn một chút.
Cho nên bà mới qua đây hỏi thử, nếu như thật sự không được thì bà sẽ vào trấn để mua.
【Nhiệm vụ: Làm kim thêu】
【Mô tả nhiệm vụ: Tôn tam nương nghe nói có vị tiểu thôn trưởng nào đó tay nghề cực kỳ tốt, đồ sắt làm ra rất bền và thiết thực, đặc biệt dễ sử dụng, mà yêu cầu làm kim thêu, tiêu chuẩn của Tôn tam nương là phải dài một chút, mảnh một chút và bền một chút】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 200000 điểm kinh nghiệm】
【Tiếp nhận! Từ chối! 】
Quả nhiên.
Tay nghề truyền thống không thể mất được.
Ngươi nhìn xem, hai trăm ngàn điểm kinh nghiệm đã dâng đến cửa rồi.
“Kim thêu à, việc này đơn giản thôi, không biết Tôn nương muốn mấy cây?” Bộ Phàm cười nói.
“Bốn cây đi!” Tôn tam nương suy nghĩ.
“Được, ngày mốt bà qua đây lấy hay là ta đưa đến cho bà!”
Bộ Phàm vốn muốn nói là ngày mai, nhưng lại sợ dọa đến Tôn tam nương, nên lại đẩy thêm một ngày.