Chương 164: Xin Lỗi
"Ừm!"
Vẻ mặt của Tống Tử Hổ lạnh lùng gật đầu.
Nhìn thái độ này của hai người.
Bộ Phàm không cần nghĩ cũng biết hai người này đã không còn tình cảm gì nữa, chỉ là làm khổ hai đứa nhỏ rồi.
Sau khi châm cứu xong, Bộ Phàm và Tiểu Lục Nhân rời khỏi nhà Lão Lý.
"Thế nào rồi? Có căng thẳng không?" Bộ Phàm cười nói.
"Có sư phụ ở đây, ta cũng không căng thẳng! Tiểu Lục Nhân gật đầu, lại lắc đầu."
"Nếu như một ngày nào đó ta không ở bên cạnh thì sao?" Bộ Phàm hỏi ngược lại.
Tiểu Lục Nhân nghẹn họng.
"Đây là một bước mà mỗi y giả đều phải đi, chỉ cần ngươi bước qua được bước này, cũng không có gì phải sợ, hôm nay ngươi làm không tệ."
Bộ Phàm sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Nhân, cười cổ vũ nói.
"Sư phụ, ta sẽ cố gắng!" Tiểu Lục Nhân cười rất ngây thơ.
Trong những ngày tiếp theo.
Đều là Tiểu Lục Nhân giúp Tống Tử Hổ châm cứu, Bộ Phàm ở bên cạnh nhìn.
Cho đến sau này.
Bộ Phàm dứt khoát bảo Tiểu Lục Nhân tự mình đến nhà Lão Lý châm cứu cho Tống Tử Hổ.
Dù sao đứa nhỏ cũng lớn rồi, cũng nên thả tay cho đứa nhỏ giương cánh bay lượn.
Tiểu Lục Nhân: " (. _。)"
...
Đau đớn.
Ý thức rất mơ hồ, nhưng cả người đều truyền đến sự đau đớn, đau đến mức Lý Thanh Hà nhe răng trợn mắt.
Đây là đâu?
Nàng ta chưa chết sao?
Lý Thanh Hà chậm rãi mở mắt ra.
Xung quanh tối đen như thể đang ở trong một cái hộp.
Nàng ta sờ trán, ẩm ướt dính dính, mặc dù không nhìn thấy, nhưng nàng ta biết rõ trên tay là máu của mình.
"Chết tiệt!"
Đột nhiên có một giọng nói của nam nhân từ bên ngoài truyền đến.
"Thanh Hà, ngươi không sao chứ?"
Bỗng nhiên rèm cửa bị vén lên, ánh trăng yếu ớt chiếu lên mặt nam tử, khuôn mặt của nam tử như quan ngọc, bộ dạng ôn nhu nho nhã.
"Triệu Thắng?"
Lý Thanh Hà trợn tròn hai mắt.
Sao người này lại ở đây?
Không phải hắn ta bị quan phủ bắt rồi sao?
"Thế nào rồi? Có đau không? Cũng không biết con ngựa kia phát điên thế nào? Đột nhiên chạy đến khe núi, hại chúng ta bị ngã!" Triệu Thắng hỏi han ân cần nói.
"Ta thấy sắc trời sắp sáng, chúng ta nên nhanh chóng lên đường đi, nếu bị phát hiện, đại sự sẽ hỏng mất!"
Giọng điệu của Triệu Thắng nhu hòa, ánh mắt dừng lại ở cái bọc bên cạnh Lý Thanh Hà, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam.
Lên đường?
Bị phát hiện?
Lý Thanh Hà bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt của Triệu Thắng, lập tức mở cái bọc bên cạnh ra, bên trong vậy mà là bạc và khế đất.
Nhìn những bạc này, nước mắt của Lý Thanh Hà không khống chế được mà chảy xuống.
Nàng ta đã trở lại.
Trở lại lần bỏ trốn với người khác trước đây.
Trở lại sự khởi đầu của sai lầm đó.
"Thanh Hà, ngươi làm sao vậy? Có đau không, để ta xem!" Triệu Thắng dịu dàng nói.
"Ngươi cút cho ta!"
Ánh mắt của Lý Thanh Hà tràn ngập hận ý, cầm lấy cái bọc, hung hăng ném lên khuôn mặt bạch ngọc của Triệu Thắng.
"Ối."
Triệu Thắng ôm cái trán bị đau, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ mắt hắn.
"Thanh Hà, ngươi phát điên cái gì vậy?" Triệu Thắng cũng mặc kệ, gào thét nói.
"Ta phát điên sao? Đúng vậy, ta chính là phát điên đấy, Triệu Thắng, ta muốn giết ngươi, ta muốn uống máu của ngươi, ăn thịt của ngươi!"
Ánh mắt của Lý Thanh Hà tràn đầy oán hận, mạnh mẽ nhào về phía Triệu Thắng, gắt gao bóp cổ Triệu Thắng.
Chính là tên nam nhân này.
Không.
Người này căn bản không phải là nam nhân.
Bởi vì tên này là một thứ đồ chơi không có trứng chim.
Nếu không phải vì hắn ta.
Nàng ta sẽ không sống thảm hại như vậy.
"Buông tay cho ta!"
Triệu Thắng không biết mụ điên này lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, nhưng Lý Thanh Hà không có ý buông tay, vẫn mạnh mẽ bóp cổ Triệu Thắng.
"Phanh."
Triệu Thắng một cước đạp ngã Lý Thanh Hà, không ngừng thở hổn hển.
"Ngươi là đồ điên, ta không chơi với ngươi nữa!"
Triệu Thắng quay đầu bỏ chạy, hắn ta thật sự bị dọa sợ rồi.
Lúc này Lý Thanh Hà giống như là bị thứ dơ bẩn gì đó bám vào rất dọa người.
Lý Thanh Hà không đuổi theo mà dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn bầu trời đêm, mỉm cười buồn bã
...
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Lý Thanh Hà đứng dậy, xách theo cái túi đựng bạc, từng bước từng bước đi vào trong thôn.
Trời vẫn còn tối, con đường rất yên tĩnh.
Nhìn cửa viện quen thuộc, nước mắt của Lý Thanh Hà nhịn không nổi mà chảy ra.
Nàng ta sợ đánh thức người đang ngủ bên trong, rón rén đẩy cửa viện ra, đi đến phòng ngủ của Đại Nha và Cẩu Thặng.
Nhìn hai đứa trẻ đang ngủ.
"Đại Nha, Cẩu Thặng!"
Lý Thanh Hà nhẹ giọng gọi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Nha và Cẩu Thặng.
"Xin lỗi!"
Hốc mắt không khỏi đỏ hoe, lập tức che miệng lại, nhịn không để mình khóc thành tiếng.
Ngày thứ hai trời tờ mờ sáng. Người trong thôn bình thường cũng đã thức dậy rất sớm.
Nhà Lão Lý cũng không ngoại lệ, hôm nay là đại nhi tức của Lão Lý Đầu dậy làm điểm tâm, nhưng nàng vừa tới phòng bếp đã thấy bóng người bận rộn.
"Thanh Hà?"
Đại nhi tức của Lão Lý Đầu giật mình. Vô thức nhìn về hướng mặt trời mọc một chút. Không sai. Là mọc từ phía đông lên.
"Đại tẩu, tẩu dậy sớm vậy?"
Lý Thanh Hà cười tươi như hoa: "Hôm nay ta nấu mì, có làm chút bánh bao, tẩu gọi cha mẹ tới ăn cơm đi, ta làm bát mì để mang cho Tử Hổ!"
Đại nhi tức của Lão Lý Đầu trợn mắt há hốc mồm. Hôm nay nhị muội xảy ra chuyện gì sao? Bình thường để nàng bưng cơm cho em chồng thì sống chết không vui, nhưng hôm nay chẳng những tự tay nấu bát mì, còn chủ động bưng cho em chồng.
Đúng là kỳ lạ. Đợi Lý Thanh Hà rời đi. Đại nhi tức của Lão Lý Đầu lập tức quay đầu báo chuyện này cho Lý Lưu Thị nghe. Lý Lưu Thị nghe xong, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc.
...
Mà giờ phút này. Lý Thanh Hà cẩn thận từng li từng tí bưng khay đứng ở ngoài cửa phòng Tống Tử Hổ, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Nhưng vẫn lấy dũng khí đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Tống Tử Hổ nửa tựa ở trên giường, hai mắt Lý Thanh Hà ửng đỏ.
Đời trước nàng ghét nam nhân lớn tuổi này, thô lỗ, lại là một thợ săn không có tiền. Vóc người cao lớn, tính tình lại chất phác trầm lắng, cũng sẽ không nói lời dễ nghe, vĩnh viễn là một gương mặt nghiêm túc thận trọng.
Nhưng chính nam nhân này. Sau ngày đầu tiên thành hôn, đem tất cả bạc giao cho nàng giữ. Trong nhà công việc bẩn thỉu mệt nhọc gì, cho tới bây giờ hắn cũng không để nàng chạm vào.