Chương 219: Cẩu Chi Nhất Đạo (2)
Truyền đạo?
Bộ Phàm có chút không nghĩ ra.
Tiểu nha đầu kia lúc nào có thể truyền đạo rồi?
Không phải hắn không tin năng lực của Hỏa Kỳ Lân, mà là nha đầu kia đang ở Nguyên Anh kỳ, sao có thể truyền đạo?
...
Cùng lúc đó.
Vào phía Tây Nam của Thương Lâm sơn mạch.
Hỏa Kỳ Lân ở trên núi.
Hỏa Kỳ Lân đứng ở trên đài cao, phía sau lưng nàng có một khối bảng đen to lớn, trên bảng đen viết một chữ to "cẩu".
"Ca ca ta từng nói với ta, ba ngàn đại đạo, chỉ có "cẩu" chi nhất đạo luôn tồn tại, có đôi khi muốn thắng, không phải một mực liều đến ngươi chết ta sống, mà là xem ai chịu càng lâu, sống được thời gian càng dài, bị ca ca ta xưng là cẩu chi nhất đạo."
Tay nhỏ của Hỏa Kỳ Lân để ở sau lưng, dùng âm thanh non nớt ngọt ngào tiếp tục nói:
"Cẩu chi nhất đạo này, chú ý hai chỗ!"
"Thứ nhất, chính là nhẫn, phải biết tu hành là chuyện buồn tẻ nhàm chán, cho nên phải chịu được cô đơn và cám dỗ."
"Thứ hai, bắt đầu từ tâm, như thế nào là từ tâm, chính là không tranh quyền thế, một lòng hướng đạo."
"Chỉ có làm được hai điểm này, mới xem như cẩu đạo nhân!"
"Các ngươi cần biết con đường tu hành, thực lực mạnh chỉ là tạm thời, nhưng chỉ có cẩu đến lâu dài, mới là chân lý."
Dưới đài cao, từng cib Hỏa Kỳ Lân phảng phất giống như tập luyện tốt cùng nhau gật đầu.
"Ừm, hôm nay lớp học Tiểu Quỳ Hoa giảng đến đây, các ngươi trở về ôn tập thật tốt, ngày mai, ta sẽ giảng cho các ngươi tinh túy của cẩu chi nhất đạo! !"
"Tiên sinh tạm biệt!"
Hỏa Kỳ Lân khoát tay, vắt chéo tay nhỏ, chậm rãi đi xuống đài cao, có chút phong phạm một đời tông sư.
Mà khoảng thời gian này, đối với chuyện xảy ra ở Hỏa Kỳ Lân sơn Kỳ Lân ngũ tộc khác rất không hiểu, nhất là khi nghe nói Hỏa Kỳ Lân sơn phải phong núi lại càng nghi hoặc.
Bởi vậy Kỳ Lân ngũ tộc khác đều điên cuồng tìm hiểu Kỳ Lân nhất tộc đang mưu đồ bí mật chuyện gì.
"Nghe ngóng rõ ràng chưa? Kỳ Lân nhất tộc gần đây đang làm gì? Tại sao phải phong núi?" Một người nam tử trung niên tóc trắng lạnh giọng dò hỏi.
"Có thăm dò được một chút tin tức, nghe nói Kỳ Lân nhất tộc bây giờ đều tu hành một loại đạo pháp tên là "Cẩu đạo"!" Nam tử thanh niên bị hỏi do dự nói.
"Cẩu đạo? Ba ngàn đại đạo có đạo pháp này sao?"
…
Ca Lạp thôn.
Đại Ny sớm rời giường, sau khi cất quần áo vào trong thùng gỗ, đi về phía bờ sông.
Trên đường, gặp không ít phụ nhân quen biết Đại Ny đều sẽ cười chào hỏi, bây giờ nàng quen thuộc sinh hoạt trong thôn, phảng phất như trở lại khi còn bé vậy.
Giặt sạch quần áo, sau khi Đại Ny chào tạm biệt với mấy phụ nhân giặt quần áo bên cạnh, ôm thùng gỗ trở về. Chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp Ngô phu tử ở cửa thôn.
"Tiền bối!" m thanh của Đại Ny êm dịu, giọng điệu cung kính nói.
"Ngươi tên là Đại Ny đúng không, không ngại lão già ta gọi ngươi như vậy chứ?" Thần thái Ngô phu tử hòa khí, chắp hai tay sau lưng.
"Sẽ không, có thể được tiền bối xưng hô là chuyện may mắn của vãn bối!" Đại Ny cung kính nói.
"Ha ha, trong thôn không cần gọi ta là tiền bối, gọi ta Ngô phu tử giống như các hương thân cho thuận tiện!" Ngô phu tử vuốt râu ria cười nói.
"Vãn bối đã rõ!" Đại Ny không dám có dị nghị, dù sao người trước mắt này chính là Thánh Nhân nho gia.
"Con đường tu hành này của ngươi cũng không dễ dàng, nhớ giữ lấy bản tâm, chăm chỉ đi thưởng thức vẻ đẹp bình thường trong thế tục!" Ngô phu tử ôn hòa cười một tiếng, quay người dạo bước rời khỏi.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm!" Đại Ny trầm mặc một lát, nhìn qua bóng lưng cách đó không xa.
"Ngô phu tử!" Lúc này, có hai hán tử khiêng cuốc tới chào hỏi Ngô phu tử.
"Các ngươi đi làm việc đồng áng sao?" Khuôn mặt Ngô phu tử hiền lành chào hỏi với bọn họ, giống như là một lão đầu tử bình thường ở nông thôn.
"Có lẽ Ngô Thánh Nhân này cũng ở trong thôn để cảm ngộ!" Trong miệng Đại Ny thì thào, nhưng vẫn ôm thùng gỗ về đến nhà, phơi quần áo đã giặt sạch trong sân.
"Đại tỷ, ta từng nói để những quần áo này cho ta giặt, sao tỷ đã sớm lấy đi giặt?" Tiểu Ny tới hỗ trợ phơi quần áo, phàn nàn nói.
"Dù sao, cũng rảnh rỗi, đúng rồi, đến bây giờ sao muội còn không đi tư thục?" Đại Ny cười nói.
"Còn chưa tới giờ đâu, kỳ thật đệ tử lớp đặc cấp giống chúng ta đi tư thục chậm chút cũng không sao." Tiểu Ny cười đùa nói.
"Vì sao?" Đại Ny hiếu kỳ nói.
"Bởi vì chúng ta đều do thôn trưởng dạy, những tú tài, đồng sinh như Thiết Đản ca bọn họ đều được phân công dạy lớp nhỏ, Tiểu Thảo tỷ và Tiểu Hoa tỷ phụ trách rất nhiều chuyện, chỉ cần là chuyện của tư thục các nàng đều lo hết, Còn có những người như Tiểu Hắc bị Minh Châu cô cô kéo đi nghiên cứu xi măng gì đó!" Tiểu Ny nói.
"Xi măng?" Đại Ny nghi hoặc.
"Ta cũng không rõ, nghe Minh Châu cô cô nói xi măng này có thể xây phòng có thể trải đường, dùng rất tốt!" Tiểu Ny suy nghĩ một lúc nói.
"Thì ra là dùng để xây nhà, vậy còn muội? Ở tư thục làm cái gì?" Đại Ny cười hỏi.
"Ta, ta là nhân viên quản lý sách báo, toàn bộ thư viện bên trong tư thục đều thuộc về ta quản, lợi hại không? Mỗi tháng ta đều có tiền công! Nương nói, những tiền công này cho ta làm đồ cưới!" Khuôn mặt Tiểu Ny tràn đầy đắc ý nói.
"Lợi hại, biết muội lợi hại! Tuổi còn nhỏ đã muốn gả!" Đại Ny cười nói.
"Ta cũng không nhỏ! Mặc dù không có to bằng tỷ, nhưng về sau khẳng định sẽ phát triển!" Tiểu Ny ưỡn ngực, lòng tin tràn đầy nói.
"Nha đầu muội này!" Đại Ny tức giận búng nhẹ ở trên trán Tiểu Ny một cái.
"Đại tỷ, ta nói cho tỷ biết, về sau ta không lấy chồng đâu, ta muốn kén rể!" Vẻ mặt Tiểu Ny chân thành nói.
Đại Ny biết ý nghĩ của Tiểu Ny, cha và nương về sau đều sẽ già, mà nhà bọn họ lại không có nam đinh, về sau bên người cha mẹ không có người chăm sóc thì không được.
"Muội đừng suy nghĩ nhiều, nếu như gặp người thích thì gả, trong nhà có đại tỷ!"
"Đại tỷ, không phải tỷ định kén rể đấy chứ, cho dù thôn trưởng đồng ý thì rất nhiều người trong thôn cũng không đồng ý! Vẫn nên ta để ở nhà kén rể, đại tỷ, về sau tỷ gả cho thôn trưởng thì quan tâm ta một chút là được!" Tiểu Ny cười đùa nói.