Chương 22: Ta Có Gốc Bàn Đào Thụ
Ta điên mất cái hệ thống này đúng là không phải người!
Cái gì mà tầm thường hơn nửa cuộc đời, chẳng lưu lại một chút dấu hiệu tồn tại nào.
Đây là khen ngợi hắn, hay là chế giễu hắn đây?
Nhưng mà thưởng cho một gốc Bàn Đào thụ là cái quỷ gì?
"Chẳng lẽ gốc Bàn Đào thụ này có điểm gì đó đặc biệt?"
Dĩ nhiên Bộ Phàm không cho rằng gốc Bàn Đào thụ do hệ thống ban thưởng cho hắn là một gốc đào bình thường. Hắn sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói: "Gốc Bàn Đào thụ? Chẳng lẽ là cái cây Bàn Đào của Tây Vương Mẫu chín ngàn năm mới nở hoa, chín ngàn năm mới kết quả kia?"
Chỉ nghĩ thôi đã thấy tốn thời gian rồi.
Trong lòng đầy thắc mắc, Bộ Phàm kiểm tra tin tức.
【 Bàn Đào thụ: thực vật biến chủng họ Đào 】
Hết rồi sao?
Giới thiệu gì mà ngắn gọn thế?
Không ghi chú cho người ta một chút tác dụng hoặc công dụng linh tinh gì sao?
Chẳng lẽ hắn đã đoán nhầm rồi.
Chẳng lẽ hệ thống thấy hắn không chịu rời khỏi thôn, nên mới cố ý thưởng cho một cây đào bình thường?
Là một loại châm chọc hắn?
"Quên đi, vẫn nên trồng nó ra cái đã, rồi chậm rãi nhìn xem!"
Hắn lắc đầu, lấy gốc Bàn Đào thụ từ trong thanh vật phẩm ra ngoài.
Một tia linh khí dao động cũng không có, xem ra nó đúng là một gốc đào bình thường rồi.
Nhưng gốc Bàn Đào thụ này cũng không phải cây con, cây này cũng sống được kha khá năm rồi, chỉ là cụ thể bao nhiêu năm thì Bộ Phàm không biết.
Cũng may nơi hắn ở khá xa mọi người trong thôn, có rất ít thôn dân đi ngang qua. Cho dù đột nhiên xuất hiện thêm một gốc Bàn Đào thụ, trong khoảng thời gian ngắn thôn dân cũng không phát hiện.
"Tiểu Bạch, Bàn Đào thụ này, về sau nói không chừng có thể cho ra trái cây rất ngon, ngươi đừng có gặm nó nhé."
Tuy rằng không biết gốc Bàn Đào thụ này có phải cây đào bình thường không, nhưng Bộ Phàm vẫn nhắc nhở tiểu bạch lư một tiếng.
"Đói!"
Tiểu bạch lư kêu lên một tiếng, xem như trả lời.
Hiện giờ, tiểu bạch lư cũng đã trưởng thành.
Sau khi được nuôi nấng bằng linh thảo trân quý, tu vi của nó cũng ngang ngửa với Kim Đan nhất phẩm, nhất là tốc độ, nó còn nhanh hơn so với hắn sử dụng Tiểu Tu La Độn Pháp, điều này làm cho Bộ Phàm rất hài lòng.
Về sau nếu không gặp kẻ thù không địch lại, hắn cũng có thể ngồi lên tiểu bạch lư chạy trốn.
Chỉ có một điều khiến cho hắn nghĩ mãi mà không rõ. Chính là tiểu bạch lư đã đạt tới Kim Đan nhất phẩm, mà nó vẫn không thể nói chuyện được.
Chẳng lẽ tiên thú đều phát dục muộn như vậy sao?
Nhưng mà tiểu bạch lư khi bước vào Kim Đan kỳ nhất phẩm lại đạt được một loại thiên phú.
Đó chính là che giấu khí tức.
Chỉ cần tiểu bạch lư không muốn, ngay cả hắn cũng không cách nào dò xét được khí tức của tiểu bạch lư, nhìn thấy tiểu bạch lư, còn tưởng rằng nó là một con lừa bình thường hơi thông minh một chút.
Điều này làm cho Bộ Phàm càng thêm khẳng định tiểu bạch lư có duyên với hắn.
À, hai người bọn họ đều ưa thích khiêm tốn.
Sau khi trồng Bàn Đào thụ ở sân sau, Bộ Phàm cưỡi tiểu bạch lư chậm rì rì đi vào trong thôn.
Sau hai năm hắn điên cuồng quét nhiệm vụ, miễn cưỡng cũng tăng cảnh giới đến Kim Đan cửu phẩm.
Trong mô phỏng quyết đấu, hai công cụ hình người của Giải đạo nhân và Hàn Cương đã không đáng giá để nhắc tới, cứ gặp mặt là chết.
"Chẳng lẽ phải đổi nơi thật rồi?"
Gần đây Bộ Phàm có chút phiền muộn. Danh khí thần y của hắn càng lúc càng lớn, mọi người trong thôn đều kính trọng hắn, cho nên không chịu giao những việc nhỏ cho hắn làm.
"Không được, hiện tại thực lực ta vẫn còn quá yếu. Tuy rằng có thể lập tức giết Giải đạo nhân, Hàn Cương, hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng đừng quên còn có Nguyên Anh trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn. Mọi sự vẫn cần tuyệt đối cẩn thận!"
Ví dụ như đoạn thời gian trước, hắn biết được tin tức Hàn Cương bị một đệ tử chính đạo tập kích, còn bị đánh trọng thương. Từ đó có thể thấy nguy cơ trong tu tiên giới quá nhiều, ẩn giấu biết bao nhiêu kẻ giả heo ăn thịt hổ!
Hắn đi vào nhà Lý lang trung.
Thật sự Bộ Phàm khá kính trọng Lý lang trung. Một người si mê dược đạo, đã đem cả đời cống hiến cho mục đích chữa bệnh cứu người như thế, tại sao lại không kính trọng chứ?
Cho nên Bộ Phàm sẽ cố ý hay vô tình, lộ ra một chút kiến thức trên phương diện y học cho Lý lang trung. Từ đó y thuật của Lý lang trung trong lúc không chú ý cũng có tăng lên.
Tuy Lý lang trung chưa học được đến một nửa y thuật của hắn, nhưng cũng được coi là một cao thủ trong giới.
"Tiểu Phàm, ngươi tới vừa đúng lúc. Hôm nay ta có một chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!" Vẻ mặt Lý lang trung nghiêm túc nói.
"Sư phụ, mời nói!" Bộ Phàm nói.
Y thuật của ngươi đã có thể xuất sư được rồi. Về sau bệnh nặng tật nhỏ trong thôn, phải dựa vào ngươi rồi." Lý lang trung vỗ vai của hắn, chân thành nói.
Cảnh này có cảm giác hơi quen thuộc nhỉ?
Trong đầu Bộ Phàm không khỏi nghĩ đến một lão ăn mày, tay cầm một quyển bí tịch, đứng ở trước mặt một tiểu thí hài, nói: "Trọng trách giữ gìn thế giới hòa bình phải giao cho ngươi!"
"Khụ khụ, sư phụ, chẳng lẽ ngươi có loại bệnh nan y nào đó trong người, đang muốn bàn giao chuyện hậu sự?" Bộ Phàm cười trêu ghẹo nói.
"Ngươi… tiểu tử thối này càng ngày càng không biết lớn nhỏ gì cả, thân thể của vi sư rất tốt!" Lý lang trung cười mắng một tiếng: "Ta vất vả lắm mới sắp xếp được chút tâm tình, vậy mà bị tiểu tử thối nhà ngươi làm cho bật cười rồi."
Bộ Phàm cười cười, hắn tự nhiên nhìn ra được Lý lang trung không có việc gì, hơn nữa dựa theo sắc mặt của hắn, chắc chắn sẽ sống lâu, ít nhất cũng có thể vượt qua ngưỡng tám, chín mươi tuổi.
"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh nào. Y thuật của vi sư đã đến bình cảnh, đang muốn rời khỏi thôn, ra bên ngoài du lịch một phen, gia tăng y thuật."
"Tục ngữ nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, y thuật cũng như vậy? Cho nên chuyện trong thôn từ nay về sau giao cho ngươi." Lý lang trung vỗ vai hắn.
Bộ Phàm hết chỗ để nói rồi.
Sư phụ, ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy!
Có cái bình cảnh gì mà hắn không giải quyết được đây?
Rất rõ ràng, lão nhân ngươi cảm thấy y thuật của mình quá giỏi nên mới muốn ra bên ngoài chơi một chút.