Chương 222: Uống Nhiều Canh Cá
Sau khi đưa Đại Ny về nhà, Bộ Phàm nói lời cáo biệt, sau đó cưỡi tiểu bạch lư chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn đi xa kia.
Khóe môi Đại Ny hơi cong lên một đường cong xinh đẹp.
"Có lẽ Bộ Phàm ca không nhớ rõ chuyện khi đó, nhưng ta lại vẫn ghi tạc trong lòng."
Năm đó, phụ thân đến thị trấn làm việc, phải mất mấy ngày mới có thể trở về, mà nương lại sinh bệnh, tất cả mọi chuyện trong nhà đều đặt lên trên người nàng ta.
Lúc ấy, lương thực trong nhà không nhiều lắm, muội muội còn nhỏ, nàng ta cũng chỉ có thể lừa mẹ nàng ta nói nàng ta đã ăn rồi, đem cháo trắng nhường lại cho nương và muội muội ăn.
Thật sự đói đến không chịu nổi, nàng ta đi ra bờ sông uống nước, uống đến phình bụng để chống đỡ.
Có một lần, bị Bộ Phàm ca đi ngang qua nhìn thấy.
"Nước sông phải nấu rồi mới có thể uống, nếu không uống vào sẽ bị tiêu chảy!"
Nàng ta có chút ngượng ngùng, nhưng bụng lại không nghe lời mà kêu lên, lúc ấy nàng ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
"Ngươi chờ một chút!"
Nàng ta không hiểu nhìn bóng dáng rời đi kia.
"Ngươi xem đây là cái gì?"
Lúc trở về, Bộ Phàm ca ôm giỏ trúc tới, bên trong chứa cá lớn nhỏ.
"Đi, ta dẫn ngươi đến một nơi."
Không đợi nàng ta từ chối, Bộ Phàm ca đã kéo nàng ta vào trong rừng cây.
Có một đống đá được xếp lên nhau ở đó.
Bên cạnh đống đá còn có không ít củi khô, sau khi Bộ Phàm khéo léo dùng cành cây xiên vào cá, rồi cho vào đống lửa nướng lên.
Mà nàng ta chỉ có thể câu nệ ngồi ở bên cạnh nhìn Bộ Phàm ca nhóm lửa, nướng cá.
Ngửi thấy mùi thơm của cá nướng kia, cái bụng của nàng ta lại không nghe lời mà kêu lên, cái này khiến cho nàng ta đỏ mặt không thôi.
"Để ngươi chờ lâu rồi, cái này cho ngươi!"
Bộ Phàm ca mỉm cười đem một con cá nướng đưa cho nàng ta.
Thấy nàng ta không trả lời, Bộ Phàm ca trực tiếp nhét con cá nướng vào tay nàng ta.
"Mau ăn đi, nguội mất thì sẽ không ngon đâu, tuy rằng cũng không có mùi vị gì!"
Nhìn cá nướng trên tay, lại nhìn nụ cười kia của Bộ Phàm ca, nàng ta không nhịn được mà cắn một cái.
"Có ngon không?" Bộ Phàm ca mỉm cười nói.
Nàng ta đỏ mặt, lại không dám nhìn Bộ Phàm ca, chỉ có thể cúi đầu, khẽ ừ một tiếng.
"Ai nha, nếu như có thể rắc một ít bột thì là, vậy hương vị sẽ càng ngon hơn." Bộ Phàm ca cảm thán nói.
"Bột thì là là cái gì?" Nàng ta nghi hoặc hỏi.
"Bột thì là chính là một loại gia vị đặc biệt, rắc lên thịt nướng một ít thì hương vị sẽ rất ngon đấy nha!"
Nhìn nụ cười của Bộ Phàm ca, lúc ấy nàng ta rất không hiểu.
Rõ ràng Bộ Phàm ca không có người nhà, không có phụ mẫu, vì sao một mình Bộ Phàm ca lại có thể sống một cách vui vẻ, đầy màu sắc như vậy chứ.
"Đại Ny, chỗ này của ta còn có một ít cá, cho ngươi mang về nấu!" Bộ Phàm ca cười nói.
"Không được, ta không thể lấy cá của ngươi được!" Nàng ta lắc đầu.
"Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi, xem ngươi cũng gầy thành cái dạng gì rồi? Bây giờ cơ thể ngươi đang trong thời kỳ quan trọng nhất để phát triển, phải ăn nhiều hơn một chút." Bộ Phàm ca nghiêm túc nói.
"Cám ơn Bộ Phàm ca!"
Nàng ta do dự, nhưng nghĩ tới muội muội trong nhà, còn có người mẹ bị bệnh, nàng ta vẫn nhận lấy.
"Khách khí với ta làm gì, còn có nha đầu ngươi cũng thật ngốc, đói bụng sao không đi tìm đồ ăn?"
Bộ Phàm ca mỉm cười sờ sờ đầu nàng ta, cứ như là đại ca đang cưng chiều vuốt ve đầu muội muội.
Khuôn mặt nàng ta đỏ lên.
"Nếu không để ta dạy ngươi một ít phương pháp bắt cá, sau này ngươi đói bụng, cũng có thể tự mình bắt cá ăn!" Bộ Phàm cười nói.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, phương pháp bắt cá này của ta rất đơn giản, ngươi nhìn cái giỏ trúc này xem, là do ta làm, cá chỉ cần chui vào rồi thì đừng nghĩ ra được. Nhưng mà ngươi đặt giỏ tre, thì phải đặt ở nơi hơi khuất một chút. Tránh trẻ nhỏ trong thôn lén lấy đi!"
"Ừm!"
"Còn có ngươi cũng phải uống thêm chút canh cá, tin ta đi, không sai đâu!"
Sau đó Bộ Phàm ca dạy cho nàng ta phương pháp làm ra giỏ trúc bắt cá, kể từ đó, gia đình nàng ta thường có cá ăn.
Nhưng hương vị của món cá nướng đó, nàng ta vẫn không thể quên.
...
Vài ngày sau.
Lại đến lúc thả cá trồng lúa, hôm nay tư thục được nghỉ, không ít trẻ nhỏ về nhà phụ giúp.
Mà những thiếu niên từ nơi khác tới đây học tập kia, những thiếu niên này đều là người ở trấn thành gần đây đến, không giàu thì cũng quý, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, cũng là mới lạ không thôi.
Thậm chí có một số thiếu niên cũng tham dự, cuối cùng khiến cho một thân ướt đẫm, cũng vui vẻ không biết mệt mỏi, ngày hôm sau tham dự bắt cá ngược lại so với ngày hôm qua còn nhiều hơn.
Bộ Phàm và Ngô phu tử đứng ở bờ sông, nhìn các thiếu niên chơi đùa bên bờ sông, trong lòng cũng cảm khái.
Thời gian này là thời gian tốt nhất để chơi đùa với nước, nhưng vẫn phải chú ý đến an toàn.
"Xin chào Bộ tiên sinh, Ngô phu tử!"
Không ít thiếu niên nhìn thấy Bộ Phàm và Ngô phu tử nhất thời hành lễ chào hỏi.
Trong khoảng thời gian này, Bộ Phàm đặc biệt chăm chỉ, thường xuyên đến các lớp học giảng dạy.
Không ít học sinh biết Bộ Phàm, đều biết đây là một tiên sinh rất quan tâm đến việc học tập của học sinh.
"Ừm, các ngươi đừng ra chỗ nước sâu chơi!"
Bộ Phàm mỉm cười gật đầu, còn thuận tiện dặn dò bọn họ chú ý an toàn.
"Tiên sinh, chúng ta biết rõ rồi ạ!"
Các thiếu niên đồng loạt chắp tay dạ vâng.
"Sư phụ, người xem ta bắt được rất nhiều cá!"
Tiểu Lục Nhân xách thùng gỗ nhỏ chạy tới, đưa thùng gỗ nhỏ cho hắn xem.
Bộ Phàm nhìn thoáng qua, bên trong chẳng những có cá, còn có tôm với cua nhỏ.
"Tiểu Lục Nhân, bằng không chúng ta lấy mấy con cá này đem đi nướng đi?"
Nhớ tới mấy ngày trước Đại Ny từng nhắc tới chuyện nướng cá, Bộ Phàm cũng không khỏi có chút thèm rồi.
"Vâng ạ!"
Ánh mắt của Tiểu Lục Nhân sáng lên, trước kia khi tiểu sư cô còn ở đây, bọn họ thường xuyên nướng cá ăn.
"Ngô phu tử, nếu không thì cùng nhau nướng cá?"
Bộ Phàm nhìn về phía Ngô phu tử đang ở bên cạnh cười nói.
"Nếu thôn trưởng đã mời, vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh!"
Ngô phu tử mặc dù là lần đầu tiên nghe thấy từ nướng cá, nhưng theo nghĩa đen vẫn có thể hiểu được là có ý gì.