Chương 240: Tại Sao Tiểu Xuân Chưa Tới?
Hắn cảm nhận được tay của Đại Ny có chút run run, thậm chí trong lòng bàn tay còn toát đầy mồ hôi.
Vốn dĩ Lý phụ là người trầm mặc ít lời, tính tình cứng rắn, nhưng giờ khắc này, hắn cũng nhịn không được hai mắt đều đỏ, chỉ là vẫn cố nén xúc động mà từ tốn dặn dò một câu mong hai người bọn họ luôn sống vui vẻ.
Sau khi Bộ Phàm và Đại Ny cùng nhau quỳ từ biệt Lý phụ và Lý Triệu Thị, hắn cõng Đại Ny trên lưng từ từ bước ra bên ngoài.
Lúc này, Bộ Phàm chỉ cảm thấy sau lưng mình hơi ẩm ướt, dường như có vài giọt nước vừa rơi lên.
"Chúng ta ở rất gần, tùy thời đều có thể qua đây gặp mọi người.” Bộ Phàm biết đó là thứ gì nên hắn cất lời dịu dàng an ủi.
"Ừm!" Chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng ừm nhẹ nhàng đầy ôn nhu.
Đại Ny gắt gao ôm lấy hắn. Sau khi cảm thụ được hơi ấm từ sau lưng, tim Bộ Phàm không khỏi đập nhanh hơn.
Sau khi lắc đầu cho một ít suy nghĩ trở thành hư không, hắn cõng Đại Ny lên kiệu hoa.
Chờ tới khi Bộ Phàm cưỡi lên lưng tiểu bạch lư, đội ngũ đón dâu lại lần nữa kèn trống vang lừng, pháo nổ inh tai, náo nhiệt cực kỳ.
Dọc theo đường đi, tiểu bạch lư ngẩng đầu lên, trên đầu nó đội hoa hồng, bộ dáng cực kỳ vênh váo tự đắc, cứ như hôm nay người thành hôn là nó.
Bởi vì lần này người lập gia đình chính là tiểu thôn trưởng phúc khí trong thôn, cho nên lão thôn trưởng Vương Trường Quý đã cố ý ra quyết định, để cho đội ngũ đón dâu đi một vòng trong thôn sau đó mới trở về.
Hài đồng trong thôn vui cười chạy theo đội ngũ đón dâu, nhóm phụ nhân trên tay cầm rổ trúc đi phát bánh kẹo cưới vung đồng tiền.
Có thể nói lần hôn sự này chính là lần náo nhiệt nhất trong thôn.
…
Cuối cùng cũng tới trước cửa nhà.
Bộ Phàm xoay người leo khỏi lưng tiểu bạch lư, Đại Ny được một lão phụ nhân tươi cười dắt ra khỏi kiệu hoa, lão phụ nhân này là tức phụ của Vương Trường Quý, Vương Trương Thị.
Vương Trương Thị đưa đồng tâm kết tết từ dây thừng màu đỏ lên tay hắn và Đại Ny.
Trong lúc cùng nhau nắm đồng tâm kết, dưới ánh mắt vui cười của mọi người chung quanh, hai người tiến vào phòng chính.
Hôm nay lão thôn trưởng Vương Trường Quý là người chứng hôn.
Sau khi tuyên bố nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, hắn nói thật to một tiếng đưa vào động phòng.
Nhất thời khiến cho không ít người vui đùa ầm ĩ.
Nhất là Tống Lại Tử cùng với đám huynh đệ của hắn, bọn họ là đám người gào to nhất.
【Chúc mừng ngươi cuối cùng cũng thành thân, thưởng cho: 20000000 kinh nghiệm】
【Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp】
【Thiên Ma Sách thăng cấp】
【Tạo Hóa Phần Thiên Quyết thăng cấp】
…
Bộ Phàm giật mình.
Thành thân cũng có kinh nghiệm thưởng cho?
Hơn nữa còn là hai ngàn vạn kinh nghiệm, tăng lên gấp bội lần.
Bình thường hệ thống luôn keo kiệt bủn xỉn mà, tại sao lại hào phóng như vậy?
Đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây nha.
Chỉ là…
Tại sao cứ có cảm giác đối phương vui sướng như lão phụ chờ mong đã nhiều năm cuối cùng cũng đợi được tới lúc hài tử thành gia?
Cứ như vậy, Đại Ny được Vương Trương Thị giúp đỡ đi vào phòng tân hôn.
Còn Bộ Phàm bị Tống Lại Tử kéo ra ngoài chiêu đãi khách nhân.
Sự tình thoạt nhìn rườm rà, quy củ cũng nhiều, nhưng hắn tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Không, có lẽ nên nói là lần đầu tiên trong cả hai kiếp đi.
Hôm nay khách nhân tới rất nhiều. Cũng may hắn đã chuẩn bị từ sớm.
Những chiếc bàn ở bên ngoài đã được bày đầy từ trước. Những chiếc bàn này, có chiếc thường dùng để xử lý yến tiệc lấy trong từ đường các tộc, cũng có những chiếc trực tiếp mang tới từ nhà mọi người trong thôn.
Nhóm phụ nhân đang bận rộn nấu cơm, đám hài tử vội vàng bưng thức ăn lên bàn, tất cả đều bận rộn náo nhiệt.
Bộ Phàm liên tục kính rượu cảm tạ, cũng may tửu lượng của hắn tốt, bằng không uống xong lần yến hội này chỉ sợ sẽ say tới mức không biết rõ phương hướng.
"Tống viên ngoại, tại sao hôm nay Tiểu Xuân không tới?"
Bộ Phàm tới kính rượu Tống viên ngoại lại không thấy thân ảnh Tống Tiểu Xuân, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Tuy rằng trước đây hắn và Tống Tiểu Xuân quả thật có chút mâu thuẫn, nhưng đó chỉ là chuyện trước đây thôi.
Hơn nữa tuy hiện giờ quan hệ của hắn và Tống Tiểu Xuân chưa tới mức đặc biệt tốt, nhưng cũng không kém tới mức hắn lập gia đình mà đối phương không đi.
"Hài tử Tiểu Xuân kia…ta cũng không biết nên nói thế nào mới đúng. Chỉ là khi hài tử kia nghe nói ngươi chuẩn bị thành hôn, từ hai ngày trước đã ra khỏi cửa, còn nói muốn tới chúc mừng cho ngươi!" Tống viên ngoại lắc đầu thở dài nói.
"Từ hai ngày trước đã nói muốn tới chúc mừng ta, nhưng ta không thấy Tiểu Xuân tới?” Bộ Phàm nhíu mày.
Bỗng nhiên, một ý niệm xẹt qua trong đầu hắn.
Không thể nào?
"Có lẽ vì chúc mừng ngươi, nên Tiểu Xuân đã cố ý lên núi tìm dược liệu rồi!" Tống viên ngoại thở dài.
Bộ Phàm: "..."
"Thôn trưởng, lỡ như Tiểu Xuân chậm trễ hoặc không tới, ngươi đừng trách hắn."
Trong lòng Tống viên ngoại cũng thực bất đắc dĩ. Từ sau khi khỏi chân, hắn đã phát hiện ra cách xử sự của nhi tử mình dường như hơi thiếu một chút thông minh
Ừm… được rồi, vốn dĩ trước kia đã thiếu thông minh rồi.
"Làm sao có thể trách hắn chứ, ta cảm động còn không hết mà!"
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật. Hắn vội vàng mở bảng hảo hữu kiểm tra. Sau khi thấy hình cái đầu Tống Tiểu Xuân vẫn còn màu sắc hắn mới yên tâm.
Hy vọng Tiểu Xuân có thể tìm được đường về nhà.
"Tối nay phải náo loạn động phòng! Càng náo nhiệt càng lớn thì càng tốt!"
Tống Lại Tử và một đám huynh đệ của hắn ta ngồi cùng một chỗ, uống cạn một hơi hết rượu trong bát, hào khí nói.
"Như vậy có phải không tốt lắm không?" Sắc mặt của Chu Đại Lực có chút chần chờ.
"Có cái gì không tốt chứ, tân hôn không náo loạn một chút thì hai phu thê sao có thể hòa thuận, chúng ta là vì muốn tốt cho thôn trưởng, nháo loạn càng lớn, thì hai phu thê thôn trưởng mới có thể càng hòa thuận!"
Tống Lại Tử nhất thời lộ ra vẻ mặt hèn mọn.
Nhưng sắc mặt của người xung quanh đột nhiên thay đổi, đồng loạt cúi đầu, Chu Đại Lực vội vàng nháy mắt, nhỏ giọng nói hai chữ.
"Các ngươi sao lại không nói lời nào, ta nói cho các ngươi biết, đêm nay ai không đi náo loạn động phòng chính là con chó!"
Tống Lại Tử cười ha ha nói.
"Thật không?"
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Tống Lại Tử nhất thời rùng mình một cái, chỉ cảm thấy phía sau truyền tới từng đợt hàn ý lạnh đến thấu xương.