Chương 287: Tối Hôm Qua Không Phát Sinh Cái Gì (2)
"Nhưng mà ta thích!"
Nói xong, không để cho Bộ Phàm kịp phản ứng, Đại Ny đã hôn tới, thân thể mềm mại nhẹ nhàng gục trên người Bộ Phàm.
Màn trướng từ từ rủ xuống.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đại Ny đưa tay ôm cái trán vẫn còn nhức nhối, nàng ngồi dậy, nhìn một vòng xung quanh.
"Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhất thời Đại Ny không cách nào nhớ ra những chuyện đã phát sinh ngày hôm trước.
Chỉ còn nhớ sau khi dùng m Dương Điều Hòa Đan trí nhớ của nàng dần dần trở nên mơ hồ.
"Nàng tỉnh rồi?" Bộ Phàm từ bên ngoài đi vào phòng, nhìn thấy Đại Ny đã rời giường thì cười nói.
"Bộ Phàm ca, tối hôm qua ta có gây ra chuyện gì không?" Đại Ny có chút xấu hổ nói.
"Không có!" Vẻ mặt Bộ Phàm đầy nghiêm túc lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi!" Đại Ny khẽ vuốt bộ ngực.
"Hôm qua ta làm sao vậy? Tại sao ta chẳng nhớ được gì?" Đại Ny lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Kỳ thật có xảy ra chuyện gì đâu, ngày hôm qua sau khi nàng dùng đan dược kia..."
Bộ Phàm ngồi bên cạnh Đại Ny, kể tóm tắt chuyện ngày hôm qua cho nàng.
Đương nhiên hắn sẽ không nói những chuyện xảy ra sau đó.
Cái miệng nhỏ nhắn của Đại Ny khẽ nhếch, vẻ mặt có chút dại ra.
Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên những đoạn trí nhớ rời rạc.
Hai má lập tức đỏ bừng tưởng chừng có thể chảy ra nước, ngay lúc này, nàng chỉ hận không thể tìm một kẽ đất nào đó để chui vào.
"Bộ Phàm ca, ta… ta!"
"Kỳ thật ta vẫn thích nghe nàng gọi ta là phu quân hơn!"
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Đại Ny, Bộ Phàm cảm thấy trêu nàng rất vui.
"Phu quân!" Đại Ny đỏ mặt, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói.
Ngày hôm sau, cảm tình giữa Bộ Phàm và Đại Ny càng lúc càng thân mật.
Chỉ là hàng đêm trước khi ngủ, Đại Ny đều để hắn bắt mạch một lần, từ hành động đó có thể nhìn ra nàng đã mong muốn có hài tử tới mức nào.
Bộ Phàm không rõ ràng lắm rốt cuộc m Dương Điều Hòa Đan kia có tác dụng không.
Nhưng loại đan dược không đứng đắn kia, hắn muốn có thêm vài mấy viên.
Cũng không phải cảm thấy loại đan dược đó mang tới tác dụng, hắn chỉ thuần tuý nghĩ rằng nó rất thú vị mà thôi.
Nhưng Bộ Phàm trăm triệu lần không thể ngờ được, vài ngày sau đúng là Đại Ny đã mang thai.
Đại phu bình thường cần mấy tháng mới bắt được hỉ mạch, nhưng hắn lại không phải đại phu bình thường.
Tuy rằng Bộ Phàm đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Thậm chí trong lòng hắn còn cho rằng chuyện này rất bình thường.
Nhưng sau khi biết được Đại Ny đã mang thai, hắn lại cảm thấy hơi khó nói nên lời.
Ngay sau đó còn nhịn không được đưa tay vuốt ve bụng Đại Ny.
Thực sự ra lúc này hắn cũng không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì, vừa khẩn trương vừa hưng phấn, lại pha một chút sợ hãi.
Trên mặt Đại Ny hiện lên một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Ngay đêm hôm đó, một nhà bọn họ đã tới nhà nhạc phụ báo tin vui.
Dù sao phụ mẫu Đại Ny đã lo lắng quá nhiều vì chuyện hài tử của hắn và Đại Ny.
Hiện giờ Đại Ny đã có, tự nhiên phải chia sẻ chuyện này với bọn họ.
Quả nhiên sau khi phụ mẫu Đại Ny nghe được tin này, bọn họ tỏ ra cực kỳ kinh hỉ.
Bộ Phàm bị Lý phụ lôi đi, còn hét lên muốn uống rượu, mà Đại Ny bị Lý Triệu Thị kéo vào trong phòng nói một ít chuyện cần chú ý khi mang thai.
Nói thật hắn cảm thấy nhạc mẫu lo lắng có chút dư thừa.
Chưa kể tới chuyện thân thể của Đại Ny tốt hơn nhiều so với người bình thường, chỉ nhắc tới chuyện có hắn ở bên cạnh nàng thôi, cũng đủ biết thai kỳ của Đại Ny sẽ chẳng xảy ra chuyện gì rồi.
Đương nhiên hắn cũng biết, làm như vậy chỉ vì một nhà nhạc phụ quá vui vẻ mà thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lý Triệu Thị đầy mặt hồng quang, mang chuyện Đại Ny có thai nói cho những phụ nhân quen biết nghe.
"Ta nói cho các ngươi nghe, Đại Ny nhà ta mang thai rồi!"
"Hả, có rồi, từ khi nào vậy?"
Khi nghe được việc này, không ít phụ nhân đều qua đây thăm hỏi.
"Hôm qua con rể nhà ta tự mình tới cửa báo, làm sao mà giả được!" Lý Triệu Thị cười nói.
"Vậy chúc mừng!" Không ít phụ nhân ngỏ lời chúc phúc.
Lúc này có thể nói là Lý Triệu Thị đã được hãnh diện một hồi.
Phải biết rằng hơn hai năm qua Đại Ny chưa có thai, người trong thôn đã lén lút bàn tán về chuyện này nhiều lần rồi.
Ban đầu còn bình thường một chút, tới sau này, người trong thôn bắt đầu thay đổi cách nói.
Nói Đại Ny xảy ra vấn đề vì tu tiên, bây giờ chẳng những con đường tu tiên của nàng đã đứt đoạn còn dẫn đến về sau không thể mang thai.
Còn nói thôn trưởng tốt như vậy mà cưới một thạch nữ* không thể sinh con.
(*) Chỉ nữ tử có bộ phận sinh dục bị dị dạng.
Khi nghe được những nội dung kia, trong lòng Lý Triệu Thị vô cùng bực bội.
Chỉ là bà cũng nghi ngờ có phải vì nữ nhi nhà mình tu tiên cho nên đã xảy ra vấn đề, dẫn đến bây giờ không thể mang thai hay không?
Nhưng bà cũng không dám đi hỏi.
Bà sợ lỡ chuyện này là sự thật, hơn nữa bà càng sợ làm tổn thương Đại Ny hơn.
Cũng may, thôn trưởng cũng thật lòng thật dạ yêu thương Đại Ny, chuyện ấy cũng khiến cho lòng Lý Triệu Thị an tâm hơn một chút.
Nhưng vốn là một nữ nhân, Lý Triệu Thị cũng rõ ràng một chuyện.
Nếu một nữ nhân muốn sống yên ổn, kiểu gì cũng phải có nam có nữ.
Hiện giờ may rồi Đại Ny đã có mang.
Khiến cho những lời đồn trước kia tự sụp đổ.
Cũng coi nhưng vả mặt những người dám nói Đại Ny không thể mang thai.
…
Rất nhanh chuyện Đại Ny mang thai như một trận cuồng phong trong nháy mắt đã truyền khắp cả thôn.
"Nghe nói gì chưa? Thê tử của thôn trưởng mang thai rồi!"
"Thật hay giả?"
"Tin tức này do chính nương của Đại Ny nói, làm sao mà giả được?"
"Thật tốt quá, cuối cùng thôn trưởng cũng có đời sau!"
"Ai nói không phải chứ?"
Trong lúc nhất thời, sau khi rất nhiều các hương thân trong thôn biết được chuyện này bọn họ đều tới nhà Bộ Phàm chúc phúc.
Tuy Bộ Phàm cũng biết rất nhanh trong thôn sẽ truyền ra chuyện Đại Ny mang thai, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Ngày tiếp theo, Bộ Phàm không tới thư viện dạy học, chỉ ở nhà vội vàng chiêu đãi các hương thân.