Chương 37: Nhân… Yêu? (2)
Bộ Phàm không để ý tới Hoả Kỳ Lân. Ý thức của hắn đã tiến vào mô phỏng quyết đấu, hắn muốn chiến đấu trước một lần cùng Hoả Kỳ Lân.
Một lát sau, hắn bày ra sắc mặt cổ quái nhìn về phía Hoả Kỳ Lân.
Con yêu thú này cũng quá yếu ớt đi…
Lúc trước, hai tu sĩ Kim Đan kia không phải đã nói rồi sao? Con Hoả Kỳ Lân này thoạt nhìn chỉ có thực lực Kim Đan cửu phẩm, nhưng thân thể nó lại có thể so sánh cùng thể tu Nguyên Anh sơ kỳ.
Vậy mà vừa rồi trong mô phỏng quyết đấu, con Hoả Kỳ Lân này không thể chịu nổi mấy đòn của hắn.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Hoả Kỳ Lân bị ánh mắt của Bộ Phàm nhìn vào, nó cảm thấy trong lòng hơi run rẩy. Tu sĩ Nhân tộc này chắc chắn đang có những suy nghĩ lệch lạc, nó đã hiểu quá rõ về sự vô sỉ của tu sĩ Nhân tộc rồi.
"Khụ khụ! Được, ta đánh nhau với ngươi!"
Bộ Phàm thu lại Hỗn Độn Càn Nguyên Chung, hắn thoải mái đứng trước mặt Hoả Kỳ Lân.
"Tâm tư của tu sĩ Nhân tộc các ngươi rất xấu xa, chắc chắn ngươi đang có âm mưu gì đó, muốn tính kế ta!" Hoả Kỳ Lân bày ra bộ dáng ta hiểu rất rõ các ngươi.
"Muốn đánh cứ đánh, nói lời vô nghĩa làm gì? Chẳng lẽ ngươi không phải nam nhân sao?" Bộ Phàm không kiên nhẫn nói.
Lúc trước không biết thực lực của đối phương hắn còn có chút bận tâm, bây giờ đã biết tên này quá yếu ớt rồi, thế còn sợ cái quái gì nữa?
"Bổn vương vốn không phải là nam nhân." Hoả Kỳ Lân đương nhiên nói.
Bộ Phàm: " (¬_¬) liếc"
Lúc này hắn không biết nên nói gì.
"Suýt chút nữa đã bị tu sĩ Nhân tộc ngươi hù dọa rồi, bổn vương đường đường là Yêu Vương của Yêu tộc, sao có thể bị tu sĩ Nhân tộc doạ nạt được chứ?"
Hỏa Kỳ Lân lập tức trợn mắt nhìn: "Tu sĩ Nhân tộc, run rẩy đi, sợ hãi rồi thần phục bổn vương đi."
Khi đang nói chuyện Hỏa Kỳ Lân lại nhào tới, lập tức đánh ra một chưởng.
Bộ Phàm cũng không dùng Thái Ất Kim Thân Quyết, hắn chỉ nắm chặt nắm tay, trực tiếp đánh tới cự chưởng kia.
"Oanh!"
Nắm tay và cự chưởng va chạm phát ra một tiếng nổ.
Thân hình khổng lồ của Hoả Kỳ Lân bị đánh bay ra ngoài mấy trượng.
Làm sao có thể? Tại sao thân thể của tu sĩ Nhân tộc này lại cường đại đến vậy?
"Ngươi không phải Nhân tộc!" Hỏa Kỳ Lân khiếp sợ nói
"Dù sao khẳng định ta không phải là Yêu tộc!"
Bộ Phàm theo bản năng đáp trả một câu. Sau đó thân hình hắn bỗng nhiên vọt đến trước mặt Hỏa Kỳ Lân, lại nắm chặt nắm tay, không chút khách khí oanh ra một quyền về phía Hỏa Kỳ Lân.
"Đáng giận. Tu sĩ Nhân tộc, ngươi thực sự cho rằng bổn vương sợ ngươi sao?"
Hỏa Kỳ Lân nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình nó lại bành trướng ra gấp đôi, nhào về phía Bộ Phàm.
"Oanh! Oanh! Oanh!"
Trong không trung liên tục phát ra những tiếng nổ vang trời.
…
Không biết qua bao lâu.
Tại sơn cốc nào đó trong phiến rừng rậm, một con chó vàng đang ôm đầu, quỳ rạp trên mặt đất, hai hàng nước mắt lưng tròng, nói: "Đừng đánh! Đừng đánh! Bổn vương sợ rồi, không được sao?"
Trong lòng Hỏa Kỳ Lân tràn đầy khổ sở.
Tên này có phải tu sĩ Nhân tộc đâu, hắn chính là một con viễn cổ mãnh thú hình người mới đúng.
【 Bởi vì Hỏa Kỳ Lân bị ngươi đánh cho sợ, cừu hận đối với ngươi đã giảm xuống, cừu hận trước mắt là 20】
"Có chút thú vị!" Bộ Phàm đầy hứng thú nói.
Hắn còn tưởng rằng sẽ phải đánh không chết không ngừng cơ đấy.
Vậy mà Hoả Kỳ Lân này vẫn có một chút tính cách giống con người.
Lúc trước thời điểm hắn và Hỏa Kỳ Lân đánh nhau, con Hỏa Kỳ Lân này mỗi khi bị đánh vài lần, thân hình sẽ thu nhỏ lại một chút.
Hắn cũng không để ý tới chuyện này, tới khi hắn phát hiện ra, thân hình của Hỏa Kỳ Lân đã từ một con yêu thú cao mười trượng biến thành hình thể của một con chó nhỏ rồi.
"Đại gia, bổn vương có mắt như mù, xin đại gia tha cho tiểu nhân đi!" Hỏa Kỳ Lân cầu xin tha thứ nói.
Lúc trước nó kiêu ngạo bao nhiêu, thì giờ phút này lại chuyển thành bấy nhiêu kinh hãi.
"Thả ngươi ra, thì ta được cái gì?"
Bộ Phàm nở nụ cười, hắn chắp hai tay, dùng ánh mắt đánh giá nhìn con Hoả Kỳ Lân, à không, bây giờ nó làm gì còn hình dáng Hoả Kỳ Lân nữa, rõ ràng chính là một con chó vàng.
"Ngươi muốn bổn vương làm gì?"
Hỏa Kỳ Lân bị hắn nhìn đến run rẩy, nó dùng hai chân trước che ngực, giống như một nữ nhân đang bị dọa sợ.
【 Độ cừu hận của Hỏa Kỳ Lân với ngươi là 10】
Bộ Phàm nao nao.
Tại sao điểm cừu hận lại giảm nhỉ?
Chẳng lẽ sợ hãi còn có thể sinh ra hưng phấn?
Hơn nữa ngươi là một con yêu thú, ngươi sợ ta sẽ làm gì ngươi đây?
"Như vậy đi, vừa lúc nhà của ta đang thiếu một con thú canh cổng. Ta nhìn ngươi có chút thú vị, ngươi có hứng thú tới nhà ta canh cổng hay không?" Bộ Phàm cười nhìn Hỏa Kỳ Lân, hắn muốn trêu ghẹo nó một chút.
"Bao ăn bao ở, bao các loại."
"Yêu tộc ta vĩnh viễn không làm nô!"
Hỏa Kỳ Lân vốn đang run sợ, đột nhiên khí thế dâng trào nói.
"Xem ra không có cách khác rồi, nghe nói thịt chó ăn rất bổ.” Bộ Phàm xoa xoa nắm tay nói.
"Bổn vương không phải chó, là Kỳ Lân!" Hỏa Kỳ Lân dùng lời lẽ vô cùng chắc chắn, sửa lại câu nói kia.
"Kỳ Lân hầm cũng bổ vậy!" Bộ Phàm nói.
"Chủ nhân, về sau nếu có gì cần phân phó xin ngài cứ việc nói!" Hỏa Kỳ Lân không chút dài dòng, nó lập tức cúi đầu nói.
Bộ Phàm cũng bị động tác này của nó chọc cười. Hỏa Kỳ Lân có khác, rất thú vị.
Tuy rằng suy nghĩ trong đầu nó có chút kỳ lạ, nhưng phong cách hành sự khá vui nhộn lại biết diễn trò.
Khó trách lúc trước khi hai tu sĩ Kim Đan tìm kiếm Hỏa Kỳ Lân lại giận dữ như vậy, chắc hẳn hai người kia đã bị Hỏa Kỳ Lân này hãm hại một phen.
"Quên đi quên đi, ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi. Ngươi đi đi, về sau đừng gây tai họa cho người bình thường! Nếu không lần sau gặp lại ta sẽ không nương tay!"
"Cái gì? Ngươi muốn thả bổn vương?"
Trong mắt Hỏa Kỳ Lân tràn đầy ý không thể tin nổi.
Nhân tộc sẽ tốt bụng như vậy sao?
Hay là hắn có mưu đồ gì khác?
Chẳng lẽ hắn nhớ ra nó là Kỳ Lân tộc, muốn đi theo nó để tìm được Kỳ Lân từ trời nam đến trời bắc.
"Làm sao vậy? Ngươi muốn ta hầm ngươi?"
Bộ Phàm cũng không biết nên bổ não cho Hỏa Kỳ Lân kiểu gì, hắn dùng vẻ mặt không cảm xúc nói.