Chương 64: Tà Tu Hóa Thần Trung Kỳ
Đối với một màn này, đám trẻ sớm đã thấy nhiều thành quen rồi.
Bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy tiên sinh đột nhiên ra ngoài, rồi lại đột nhiên trở về.
Sau khi Bộ Phàm rời khỏi tư thục, thân ảnh bỗng nhiên biến mất.
Giây tiếp theo, hắn xuất hiện ở giữa không trung, nhìn Hàn Cương mặc một bộ đồ đen đứng trước mặt.
Bây giờ tu vi của Hàn Cương đã là Nguyên Anh kỳ, nhưng lúc này rõ ràng hắn rất là mệt mỏi.
"Vương đạo hữu, mấy năm không gặp, tu vi của đạo hữu tăng lên không ít nhỉ!"
Trong lòng Hàn Cương khiếp sợ, mới mấy năm ngắn ngủi không gặp mà hắn lại cảm thấy vị Vương đạo hữu này khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn mấy năm trước rất nhiều.
"Có chút lĩnh ngộ mà thôi, không so được với tu vi mạnh mẽ của đạo hữu." Bộ Phàm cười nói: "Không biết lần này đạo hữu tới tìm ta có chuyện gì?"
"Chắc hẳn mấy năm này đạo hữu giết không ít tà tu nhỉ?" Hàn Cương cười như không cười, nói.
"Đạo hữu đây là có ý gì?" Bộ Phàm nhíu mày.
"Xin đạo hữu yên tâm, Hàn mỗ cũng không phải muốn tìm đạo hữu để gây rối, mà là trong liên minh tà tu của ta có không ít Kim Đan và Nguyên Anh đột nhiên biến mất ở nơi này, chuyện này gây nên chấn động không nhỏ trong liên minh tà tu."
"Thời điểm Hàn mỗ vừa nhận được tin tức này liền nghĩ, có thể dễ dàng giết chết được Kim Đan, Nguyên Anh, lại ở nơi của đạo hữu, Hàn mỗ không thể không hoài nghi liệu có phải đạo hữu làm hay không." Hàn Cương nói.
Bộ Phàm kiểm tra lại bảng hảo hữu.
Phát hiện độ hảo cảm của Hàn Cương đối với hắn cũng không giảm xuống, vẫn là 80 như cũ, cho nên có thể khẳng định một chuyện, Hàn Cương cũng không phải tới gây rắc rối cho hắn.
"Đạo hữu đoán không sai, những tà tu kia đúng là do ta giết!"
Hàn Cương hơi sững sờ, vốn dĩ hắn cho rằng Bộ Phàm sẽ giải thích một phen, nhưng không ngờ tới hắn lại trực tiếp thừa nhận rồi.
"Phong cách làm việc của đạo hữu vẫn như vậy luôn khiến Hàn mỗ phải giật mình!"
【Hàn Cương nảy sinh hứng thú với phong cách làm việc của ngươi, hiện tại độ hảo cảm là 85】
Bộ Phàm không lên tiếng, yên lặng chờ lời nói kế tiếp của Hàn Cương.
"Lần này Hàn mỗ tới trước là muốn nhắc nhở đạo hữu phải cẩn thận." Hàn Cương nói.
"Đạo hữu có ý gì?" Bộ Phàm nói.
"Trong số những người đạo hữu giết có người này!" Hàn Cương xoay tay, trên tay đột nhiên xuất hiện một bức tranh, mở bức tranh ra, trong đó là một bức chân dung người.
Bộ Phàm thật sự thấy có chút quen mắt với người này, chính là lão già Kim Đan xấu xí hắn giết từ ba năm trước, khi ấy lão già này còn muốn huyết tẩy Ca Lạp thôn để huyết tế pháp bảo.
"Người này có gì đặc biệt sao?" Bộ Phàm cau mày.
"Người này không có gì đặc biệt, nhưng hắn là cháu trai của một vị trưởng lão trong liên minh tà tu, vị trưởng lão kia có thực lực của Hóa Thần trung kỳ, ông ta đã bỏ ra số tiền lớn treo thưởng trong liên minh tà tu để truy bắt hung thủ mưu hại cháu trai ông ta!"
"Có hai người trong số bốn tên tu sĩ Kim Đan lúc trước truy sát người này đã bị trưởng lão Hóa Thần kia bắt sống rồi rút hồn, nhưng theo ký ức của hai tên tu sĩ Kim Đan kia thì cũng không có hình ảnh sát hại cháu trai của trưởng lão Hóa Thần."
"Mà nơi cháu trai của ông ta biến mất sau cùng vừa khéo là chỗ tu luyện của đạo hữu."
Hàn Cương dán mắt nhìn chằm chằm Bộ Phàm, nhưng hắn không phát hiện chút dáng vẻ lo lắng sợ hãi nào từ gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng kia của Bộ Phàm.
Trừ khi vị Vương đạo hữu này vốn không e ngại sự trả thù của một vị tu sĩ Hóa Thần trung kỳ?
"Vì sao đạo hữu không nói chuyện này cho vị trưởng lão Hóa Thần kia biết để nhận được trọng thưởng, ngược lại còn tới đây thông báo với ta trước?" Bộ Phàm nhíu mày suy tư trong chốc lát, giương mắt lên nói.
"Không phải Hàn mỗ khoe khoang, trước giờ Hàn mỗ làm việc không phụ thiên địa, không phụ lương tâm, không phụ bằng hữu."
Hàn Cương thẳng thắn nói: "Lại nói, trọng thưởng của Hóa Thần kỳ nào có dễ lấy như vậy, trong liên minh tà tu nhân duyên của vị trưởng lão Hóa Thần kia là kém nhất, chỉ sợ nói tin tức này cho ông ta biết, không lấy được một phần trọng thưởng mà ngược lại còn bị ông ta tìm một lý do để tiêu diệt!"
"Vậy tại hạ đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở!" Bộ Phàm ôm quyền nói.
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ!" Hàn Cương khoát khoát tay.
"Vậy không biết đạo hữu có thể nói cho ta biết mấy năm gần đây rốt cuộc Tu Tiên giới đã xảy ra chuyện gì không?" Bộ Phàm nói.
"Thật ra Hàn mỗ cũng không rõ lắm, trong trận đại chiến chính tà lần này, Hàn mỗ chẳng qua cũng chỉ là một tiểu lâu la bị cuốn vào thôi." Hàn Cương lắc lắc đầu, than thở.
Bộ Phàm nhíu mày.
Nguyên Anh kỳ mà cũng chỉ là một tiểu lâu la?
Vậy hệ lụy của chuyện này chắc chắn là rất lớn.
"Trước khi Hàn mỗ rời đi, có một yêu cầu quá đáng?" Hàn Cương ôm quyền nói.
"Ồ? Chuyện gì?" Bộ Phàm hiếu kỳ nói.
"Liệu đạo hữu có thể dốc toàn lực giao đấu với Hàn mỗ một trận không, Hàn mỗ muốn xem xem khoảng cách giữa mình với đạo hữu!" Hàn Cương nói.
Bộ Phàm không nghĩ tới đối phương sẽ có yêu cầu này, cũng không từ chối, gật đầu.
"Được!"
Dứt lời, Bộ Phàm nắm chặt nắm đấm, nắm đấm mang theo uy thế cường đại không gì so sánh được, tại giây phút này dường như không khí xung quanh cũng ngừng lại.
"Được rồi, Hàn mỗ nhận thua!"
Sắc mặt của Hàn Cương trắng bệch, một quyền này còn chưa tung ra đã có uy lực hủy thiên diệt địa, một khi đánh ra, chỉ sợ cả người hắn cũng sẽ bị nghiền thành bã.
Quả nhiên, cảm giác nguy cơ của hắn trước giờ đều chưa từng khiến hắn thất vọng.
Phải biết, hắn có thể từ một tu sĩ nhỏ bé đi được tới ngày hôm nay chính là dựa vào sự nhạy bén đối với nguy hiểm.
Mà từ lần đầu tiên gặp mặt, Vương đạo hữu này đã cho hắn một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, mấy lần sau đó, loại cảm giác nguy hiểm này càng mạnh mẽ hơn.
Chứng tỏ Vương đạo hữu này không phải người mà hắn có thể trêu chọc, so với kết thù còn không bằng tạo quan hệ tốt.
Bộ Phàm kinh ngạc.
Tên Hàn Cương này nhận thua cũng quá dứt khoát rồi.
"Đạo hữu, cáo từ!"
Hàn Cương ôm quyền, quay người hoá thành một vệt trường hồng đi xa.
Bộ Phàm lắc lắc đầu.
Tên Hàn Cương này đúng là một người kỳ lạ.