Chương 76: Không Giống Với Tưởng Tượng
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Bộ Phàm đang chuẩn bị cưỡi tiểu bạch lư ra ngoài tản bộ, còn chưa ra ngoài đã có thôn dân đến tìm hắn.
Người đến là một nhà bốn người Lý Nhị.
"Lý Nhị thúc, các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Bộ Phàm cho là có nhiệm vụ tới cửa, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
"Thôn trưởng, chúng ta tới cảm ơn ngươi, một năm qua Thiết Đản và Tiểu Thúy làm phiền ngươi chăm sóc không ít, nhà chúng ta làm thịt kho và một chút dưa chua ướp gia vị, ngươi tuyệt đối đừng khách khí với chúng ta! !"
Hai người phu thê Lý Nhị đặt hai bình sứ lên bàn, Bộ Phàm cũng hiểu rõ mục đích của một nhà Lý Nhị tới đây, không nhận cũng không được.
"Vậy ta sẽ không khách khí nhận lấy!"
"Thôn trưởng, ngươi nói cái gì vậy nếu như không phải ngươi đâu có chúng ta hôm nay!"
Lý Nhị cười vô cùng chân thành, bây giờ nhà Lý Nhị không giống ngày xưa, nửa năm trước Bộ Phàm cảm thấy trù nghệ của tức phụ Lý Nhị không tệ.
Phải biết trù nghệ của tức phụ Lý Nhị là xếp hàng đầu trong thôn.
Nhà ai có việc ma chay cưới hỏi đều sẽ tìm tức phụ Lý Nhị đến giúp nấu nướng, nếu như thiếu tức phụ Lý Nhị, như vậy mâm cỗ nhất định sẽ ăn tẻ nhạt vô vị.
Cho nên Bộ Phàm đề nghị hai phu thê Lý Nhị buôn bán một ít đồ ăn bình dân.
Ví dụ như, làm chút thịt kho đưa tới bán trên trấn.
Vợ chồng Lý Nhị lúc ấy cũng rất do dự, nhưng nghĩ tới sắp đến cuối năm rồi mà nhà bọn họ lại không có mấy sào ruộng giống nhà khác, một bắt nạtn cuối năm một nhà bốn người bọn hắn lại phải chịu đói.
Cuối cùng phu thê hai người cắn răng mượn người khác chút tiền, làm thịt kho bán.
Vừa mới bắt đầu buôn bán không hề dễ dàng gì, Lý Nhị cảm thấy đây không phải cách nên tìm Bộ Phàm thương lượng, Bộ Phàm không hề nghĩ ngợi đưa ra chủ ý cho hai phu thê Lý Nhị.
Đó chính là ăn thử.
Tạm chưa nói đến trù nghệ của tức phụ Lý Nhị, chỉ bằng hiệu quả tăng mỹ thực của Vô Địch Soái Oa, Bộ Phàm vẫn rất có lòng tin.
Không nghĩ tới lần này thật sự thành công.
Dần dần phu thê Lý Nhị bán thịt kho ở trên trấn càng ngày càng nổi.
Về sau bọn họ hợp tác cùng hai tửu lâu trên trấn.
Bây giờ một nhà Lý Nhị cũng coi như thoát khỏi nghèo khó, cuộc sống sau này cũng sẽ càng ngày càng tốt.
Tiếp theo Bộ Phàm nói chút chuyện vặt với một nhà Lý Nhị, sau đó hỏi thăm Thiết Đản và Tiểu Thúy làm bài thế nào, một nhà Lý Nhị cáo từ rồi rời đi.
Nhưng vừa tiến một nhà Lý Nhị đi không bao lâu, lại có thôn dân tới cửa cảm ơn.
Bộ Phàm từ chối đủ kiểu, vẫn không từ chối được, chỉ đành giữ lại đồ vật thôn dân đưa tới.
Sau đó, lại có người lục tục ngo ngoe tới cửa.
Ngày tiếp theo.
Trong nhà chất đống rất nhiều bánh ngọt thôn dân làm, thịt heo, thịt vịt, cá mặn, dưa chua, những vật này đều đủ để hắn ăn một thời gian dài.
Đến ngày thứ hai, vẫn có người tới cửa cảm tạ như cũ.
Bộ Phàm bất đắc dĩ.
Các hương thân quá nhiệt tình, khiến hắn không thể làm gì.
Tình huống này kéo dài liên tiếp ba bốn ngày.
Nhìn thấy thịt khô chất đầy, Bộ Phàm cảm thấy có thể mở cửa hàng đồ sấy nhỏ trong thôn.
"Cuối cùng cũng hết rồi!"
Không có người tới cửa Bộ Phàm nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía tiểu bạch lư bên cạnh: "Tiểu Bạch, về sau mỗi ngày chúng ta đều sẽ ăn thịt!"
"Đói!"
Tiểu bạch lư kêu lên một tiếng xem như đáp lại.
Nhưng vào lúc này linh khí bốn phía đột nhiên sôi trào, nhao nhao tụ tập về phía phòng.
Gặp tình huống này, Bộ Phàm trực tiếp bày ra mấy huyễn trận cấm chế trong phòng.
Mặc dù hắn chưa từng gặp, nhưng cũng hiểu Hỏa Kỳ Lân đột phá là thời điểm quan trọng nhất.
Vì để tránh cho Hỏa Kỳ Lân đột phá tạo thành động tĩnh quá lớn, hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ, hắn đành phải bố trí huyễn trận cấm chế trước.
Động tĩnh này kéo trong một ngày, Bộ Phàm vẫn luôn chờ đợi dưới cây đào, đồng thời không ra ngoài.
Thẳng đến rạng sáng, linh khí xung quanh bỗng nhiên ổn định lại.
Hai mắt Bộ Phàm chậm rãi mở ra, quay đầu nhìn về phía phòng, ở trong thần thức có khí tức thực lực không thua gì Nguyên Anh sơ kỳ.
Xem ra Hỏa Kỳ Lân đột phá thành công.
"Trước kia Hỏa Kỳ Lân từng nói yêu thú đến Nguyên Anh kỳ mới có thể hoá hình!"
Bộ Phàm sờ cằm.
Hắn cũng không có ý nghĩ dơ bẩn gì, hắn chỉ hiếu kỳ mà thôi.
Dù sao lần đầu tiên thấy yêu thú hóa hình, đổi lại trong lòng ai cũng có chút kích động nhỏ.
Cũng không biết Hỏa Kỳ Lân hoá hình là dạng gì?
Là như vậy? Vẫn là như vậy? Hoặc có lẽ là như này? ?
"Chủ nhân, ta tiến giai thành công!"
Bỗng nhiên âm thanh hưng phấn của Hỏa Kỳ Lân truyền ra.
Ngay sau đó một bóng dáng chạy ra từ trong nhà. Tai mèo, trắng nõn, da thịt trơn mềm.
Mắt trừng lên, khuôn mặt Bộ Phàm cứng đờ, thân hình bỗng nhiên lóe lên, đi đến trước mặt Hỏa Kỳ Lân, nhanh chóng cởi áo ngoài ra choàng ở trên người Hỏa Kỳ Lân.
"Đi ra cũng không mặc quần áo!" Bộ Phàm nghiêm mặt nói.
"Không phải do nô tỳ quá vui sao!" Hỏa Kỳ Lân thè lưỡi.
"Về sau ngươi đừng nói nô tỳ nô tỳ!" Sắc mặt Bộ Phàm càng ngày càng nghiêm túc.
Đầu Hỏa Kỳ Lân nghệch ra một chút. Sao nàng cảm giác chủ nhân có chút tức giận? Chẳng lẽ bởi vì nàng không mặc quần áo?
Hồ Yêu tộc không phải nói Nhân tộc thích nhất dáng vẻ Yêu tộc các nàng hoá hình.
Đặc biệt là khi không mặc...
Nhưng sao sắc mặt chủ nhân kém như vậy?
Bộ Phàm xoay người im lặng nhìn trời.
Tại sao không giống như trong tưởng tượng vậy!
Chân dài! Biến thành chân ngắn.
Đại bạch thỏ… Căn bản không có.
Đã nói, Yêu tộc hóa hình không phải tuấn nam thì cũng là mỹ nữ sao?
Lừa ông đây thế, trước mắt đâu phải mỹ nữ đâu.
Rõ ràng là tiểu bố đinh (*) mà.
(*) Chỉ người thấp bé, nhỏ nhắn.
Nhìn thấy Hỏa Kỳ Lân kéo áo khoác dài lên, chu miệng nhỏ, đôi mắt to ngấn nước nhìn hắn.
Bộ dáng nhỏ kia giống như nhận phải oan ức lớn.
"Xem ra phải tìm quần áo vừa người cho ngươi mới được?"
Bộ Phàm đỡ trán, hắn đúng là có chút không quen với bộ dáng hóa thành hình người của Hỏa Kỳ Lân.
"Chủ nhân, ngươi không ghét nô tỳ?" Hỏa Kỳ Lân lập tức vui vẻ ra mặt.
"Dừng lại! Về sau đừng gọi ta là chủ nhân, càng không được tự xưng là nô tỳ!" Bộ Phàm xụ mặt, vội vàng gắt lời Hỏa Kỳ Lân nói.