Chương 89: Tống Lại Tử Bị Oan Khuất
"Ngươi cứ chờ mà xem!" Thiết Đản không phục nói.
Nhìn bọn nhỏ đùa giỡn, Bộ Phàm cười nhạt một tiếng, vậy mà có loại cảm giác tuổi trẻ thật tốt.
...
Hoàng hôn buông xuống.
Bận rộn suốt một ngày, Bộ Phàm lười biếng dựa vào ghế trúc, mà Hỏa Kỳ Lân vừa trở về đã ở trong phòng quan sát bức Kỳ Lân đồ kia.
Xem ra Tiểu Kỳ Lân hoàn toàn mê mẩn con Kỳ Lân đực mà hắn vẽ.
Nhàn rỗi Không có gì để làm, hắn mở tin tức hữu hảo ra xem
【Bằng hữu Chu Sơn Nguyệt của ngươi dưới sự chỉ điểm của đại năng, tu vi tăng vọt, thành công đột phá Nguyên Anh hậu kỳ. 】
Bộ Phàm cảm thấy thú vị, nhớ rõ lần trước Chu Sơn Nguyệt bị đại năng bắt đi, mà lần này lại được chỉ điểm, vậy đại năng chỉ điểm Chu Sơn Nguyệt lần này có phải cùng là người bắt nàng ta đi không?
Nhưng Chu Sơn Nguyệt thành công đột phá Nguyên Anh hậu kỳ cũng không biết thực lực thế nào.
Không nói hai lời đã tiến vào thi đấu mô phỏng.
Miểu sát.
Ai, không phải là hắn quá mạnh, mà là do đối phương quá yếu.
Tiếp tục xem tin tức.
【Bằng hữu của ngươi là Hàn Cương bị tu sĩ Chính Đạo đuổi giết. 】
Trực tiếp bỏ qua người này.
Dù sao mỗi lần xem tin tức của bằng hữu, hoặc là người này bị đuổi giết, hoặc là vẫn bị đuổi giết.
【Bằng hữu của ngươi là Xích Diễm Yêu Thánh gặp phải yêu thú tập kích, thân bị trọng thương. 】
【Cừu nhân Tống Tiểu Xuân của ngươi gặp phải tu sĩ tà đạo tập kích X68. 】
Chậc, Xích Diễm Yêu Thánh lại bị yêu thú tập kích, còn bị trọng thương, vậy thì con yêu thú kia thực lực mạnh như thế nào đây.
Bộ Phàm không rét mà run.
Nghĩ đến hắn đối phó Xích Diễm Yêu Thánh khó khăn như vậy, chứ đừng nói là Diễm Yêu Thánh trọng thương.
Xem ra tu tiên giới này kẻ có thực lực cường đại tồn tại rất nhiều.
Sau này vẫn phải cẩn thận một chút mới được.
Còn nữa Tống Tiểu Xuân cùng lắm cũng chỉ là Luyện Khí kỳ, thế mà cũng gặp phải tà tu tập kích, còn không chỉ một lần.
Trong lòng yên lặng cầu nguyện cho cặp đôi oan gia này.
"Thôn trưởng, ngươi phải giúp ta!"
Đúng lúc này, một thanh âm cắt đứt suy nghĩ của Bộ Phàm.
Bộ Phàm giương mắt lên, đã nhìn thấy Tống Lại Tử đầy nước mũi nước mắt chạy tới.
"Ngươi bị ai bắt nạt sao?"
Bộ Phàm chỉ cảm thấy buồn cười, thôn này chỉ có Tống Lại Tử bắt nạt người khác.
Nhưng mà từ sau khi Tống Lại Tử bị Hỏa Kỳ Lân dọa phát bệnh nhiều ngày, ở trong thôn đã trở nên thành thật, chẳng những không trộm gà trộm chó, còn chủ động làm việc.
"Cả thôn đều bắt nạt ta, thôn trưởng, ngươi phải giúp ta! ?" Tống Lại Tử khóc nói.
"Được rồi được rồi, ngươi cũng là người gần bốn mươi tuổi rồi khóc cái gì vậy chứ?"
Bộ Phàm bị Tống Lại Tử khóc đến toàn thân nổi da gà.
"Thôn trưởng, ngươi không biết đâu, buổi chiều ta chỉ giúp con dâu cả của Tôn Lão Đại gánh nước, ngươi đoán thế nào, vậy mà Tôn Lão Đại kia lại nói ta không có ý tốt!"
"Ngươi nói ta có oan hay không chứ, Tống Lại Tử ta có lòng tốt giúp người ta còn bị người ta hoài nghi như vậy! Tống Lại Tử khóc nói.
"Ngươi thực sự không có ý nghĩ khác?"
Bộ Phàm hoài nghi nói.
"Thôn trưởng, ánh mắt của ngươi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng hoài nghi Tống Lại Tử ta có ý đồ xấu?"
Tống Lại Tử không vui, hắn khóc càng thêm thê thảm: "Ta không muốn sống nữa. Ta cứ tưởng rằng thôn trưởng là người hiểu ta nhất, không nghĩ tới ánh mắt của thôn trưởng cũng không khác gì những người bình thường trong thế tục?"
Khóe miệng Bộ Phàm co rúm vài cái.
Tống Lại Tử này có biết hắn diễn hơi sâu rồi không?
"Đã biết đã biết, ngươi oán hận không có thê tử đúng không? Nhưng ngươi kể với ta cũng vô dụng, ta đâu thể bố trí một thê tử cho ngươi!"
"Thôn trưởng, ngươi đang kể chuyện cười sao? Chính ngươi còn độc thân, làm sao bố trí thê tử cho ta được?" Tống Lại Tử lập tức làm ầm ĩ.
Những lời như thế này đâu phải lời hắn muốn nghe.
"Đừng nói nhảm nữa, nói xem rốt cuộc ngươi tìm ta có chuyện gì?" Bộ Phàm tức giận trừng mắt liếc Tống Lại Tử một cái.
"Chỉ là lòng ta không vui. Thôn trưởng, ngươi phân xử cho ta. Có phải đã vài năm rồi Tống Lại Tử ta chưa hề trộm gà sờ chó nhà ai đúng không? Tại sao thôn dân cứ nhìn thấy ta là lại bày ra bộ dạng phòng trộm như vậy?” vẻ mặt Tống Lại Tử đầy khó chịu nói.
"Chuyện này..."
Bộ Phàm không biết có nên nói ra tình hình thực tế hay không.
Chẳng lẽ nói người trong thôn sợ bị người nào đó chụp mũ.
Hơn nữa, lại còn là loại mũ màu xanh biếc kia?
"Ngươi cũng không thể trách các hương thân. Ai bảo ngươi không có việc gì là đi nói ngươi thèm thê tử, có người nào thèm thê tử như ngươi không?"
Bộ Phàm vội ho một tiếng.
Hắn cảm thấy các hương thân này đã hiền lành lắm rồi, mấy người đó chỉ đề phòng Tống Lại Tử mà thôi.
Nếu là những thôn dân khác, vì đảm bảo an toàn, bọn họ còn dám đánh gãy chân Tống Lại Tử chứ chẳng chơi.
"Ta chỉ nói sự thật mà. Bọn họ có thê tử, dĩ nhiên không thèm thê tử nữa. Bọn họ có hiểu cho những hán tử không lấy được thê tử như chúng ta không? Muốn đi tìm một người cũng chẳng biết tìm ở đâu!" Tống Lại Tử oán giận nói.
Được rồi, ngươi nói cũng có đạo lý.
Nhưng mà, ngươi nói ngươi được rồi, tại sao ngươi phải nói là chúng ta, Bộ Phàm hắn nghe xong, cảm thấy không được tự nhiên.
"Ta hiểu rồi, hiểu rồi!"
Bộ Phàm còn có thể nói cái gì nữa, hắn chỉ có thể gật đầu phụ họa mà thôi.
"Ta đã nói rồi, chỉ có thôn trưởng hiểu chúng ta. Những người có thê tử kia khẳng định không thể hiểu cảm nhận của những hán tử độc thân như chúng ta." Tống Lại Tử trưng ra vẻ mặt vô cùng khó chịu, lại mang theo vài phần đau khổ.
"Thời điểm bọn họ cùng thê tử ở trong phòng nói nói cười cười, chúng ta chỉ có thể ôm cái chăn lạnh ngắt ngủ. Bọn họ có thể ôm thê tử ngủ, những hán tử độc thân như chúng ta chỉ có thể..."
"Ngươi dừng lại cho ta, ngươi còn nói như vậy nữa sẽ bị phong đấy!"
Ban đầu, Bộ Phàm còn cảm thấy những lời Tống Lại Tử nói rất nghệ, sau khi nghe được những lời phía sau, hắn vội vàng cắt ngang.
Dĩ nhiên phải làm vậy rồi, nếu để cho Tống Lại Tử nói tiếp, không biết hắn còn nói tới chuyện gì nữa
"Bị phong là gì?" Tống Lại Tử sợ run.
"Ý là ngươi đừng có nói những lời không dinh dưỡng!" Bộ Phàm vội ho một tiếng.