Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 66: Ta có thể giết chết Tu La bằng một đao (2)

Chương 66: Ta có thể giết chết Tu La bằng một đao (2)
“Ha ha ha.” Huyết Tu La nghe xong lời này của Tiêu Trần, bỗng cười lớn.
“Chỉ dựa vào mày sao? Tu La tộc bọn tao trời sinh đã miễn dịch với sự tấn công của âm khí. Ngay cả tử khí của Minh bộ, lực sát thương cũng có hạn đối với bọn tao, dựa vào cái gì một âm vật như mày dám nói lời này?” Huyết Tu La bật cười, dường như nghe thấy chuyện nực cười.
Tiêu Trần nghĩ một chút: “Xem ra Tu La tộc là khắc tinh trời sinh của mấy tên Minh bộ kia, điều này cũng có thể giải thích năm đó Hạo Nhiên đại thế giới xuất hiện Tu La, tại sao Minh bộ còn căng thẳng hơn cả những người năm đó của Hạo Nhiên đại thế giới nhỉ?”
Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười vui vẻ.
“Nói cho mày biết một bí mật, thật ra tao sử dụng đao đấy.”
“Ồ, ha ha, con sâu nhỏ, mày muốn dùng đao gãi ngứa cho tao sao?” Huyết Tu La cười nhạo nói.
‘Ầm! ’
Ngọn lửa màu xanh trong mắt Tiêu Trần bắt đầu bùng cháy mãnh liệt, ánh lửa màu xanh xông ra khỏi vành mắt.
Tay phải Tiêu Trần giơ ngang trước ngực, xương ngón tay nhẹ nhàng uốn cong như đang nắm vật gì trong tay.
Một khí thế trời sinh hoàn mỹ tỏa ra từ trên người Tiêu Trần, hắn yên lặng đứng đó như cây thông già, không vui không buồn.
“Tao có thể giết chết Tu La bằng một đao.”
"Ha ha, mày có một đao, đao của mày đâu?" Huyết Tu La cười giễu nói.
Tiêu Trần nhìn Huyết Tu La giống như nhìn một thằng đần: "Mày, cái thằng thiểu năng trời đánh này, lẽ nào mày không biết có loại cảnh giới gọi là: trong tay không đao, trong lòng có đao à? Bây giờ bổn Đại Đế đã là nhân đao hợp nhất, người ta thường gọi là đao nhân đấy."
"May mà bổn Đế không dùng kiếm." Đối với việc lúc trước quyết định dùng đao, Tiêu Trần luôn thấy may muốn chết. Dù sao xưng là ‘kiếm nhân’, thực sự có chút mất lịch sự.
Nhưng điểm mà Huyết Tu La chú ý hình như không phải là bản thân hai từ ‘đao nhân’ này:
"Thứ nhãi nhép ngông cuồng thiếu hiểu biết, mày vĩnh viễn cũng không thể hiểu rõ hai từ Đại Đế này có ý nghĩa như thế nào đâu. Mày đang sỉ nhục Đại Đế, sự ngông cuồng của mày đã chọc tao giận rồi đấy."
"Tôn thờ kẻ mạnh, trong đầu toàn bắp thịt chứ không não." Tiêu Trần nghĩ đến vài câu đánh giá ít ỏi về tộc Tu La ở trong sách.
"Uy nghi của Đại Đế sao có thể để mày mạo phạm hả, ít học thì đi chết đi."
Phù văn quanh người Huyết Tu La bắt đầu chuyển động, không ngừng tạo nên những bức tranh quỷ dị trên cơ thể gã.
Trong lòng Tiêu Trần nhiều ít gì cũng thấy có tí quái lạ, dù sao hắn cũng là một vị Đại Đế hàng thật giá thật, mà cái gã Huyết Tu La này, hình như lại là fan cuồng của Đại Đế.
Cảm nhận được sát khí và lệ khí trên người Huyết Tu La, Tiêu Trần cười nhạt, một luồng giao động kỳ dị từ trên cơ thể đột nhiên khuếch tán ra ngoài. Không khí chung quanh bắt đầu xuất hiện từ trận gợn sóng, giống như có đứa trẻ bướng bỉnh, ném một viên đá xuống mặt nước đang tĩnh lặng.
Gợn sóng này trong nháy mắt đã khuếch tán khắp toàn bộ thành phố Minh Hải.
Tiêu Trần chậm rãi giơ nắm tay phải trống không lên, miệng than nhẹ.
"Khả Nguyện Lai Phủ."
Vừa dứt lời, đỉnh núi Phượng Hoàng Sơn dâng lên một luồng sáng, dùng tốc độ cực nhanh bay tới chỗ Tiêu Trần.
...
Trên đỉnh núi Phượng Hoàng Sơn, chàng trai mặc áo xanh nhìn lên bầu trời, trong tay anh ta xách theo một thanh hiệp đao.
Hiệp đao: loại đao dài, có bản hẹp.
Hiệp đao: loại đao dài, có bản hẹp.
Hiệp đao này tên là Vô Gian.
Vô Gian là a tỳ địa ngục, cũng là tầng đau khổ nhất trong tám tầng địa ngục.
Theo truyền thuyết, âm hồn một khi bị đánh vào a tỳ địa ngục thì không cách nào thoát ra được, bởi vì không thể luân hồi, cho nên sẽ vĩnh viễn ở lại trong địa ngục, chịu đựng đau khổ.
Thanh Y nhẹ nhàng vuốt ve chuôi đao Vô Gian, ngước đầu lên nhìn hai quái vật khổng lồ trên bầu trời đỏ sậm, vẻ mặt có chút nghiêm nghị.
Thanh niên nho nhã mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng phía sau Thanh Y, nói: "Thanh Y, anh thấy thế nào?"
"Đứng đây nhìn thôi."
Thanh niên nho nhã ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn: "Ha ha, anh vẫn hài hước như vậy."
Thanh Y quan sát một lát, ngồi xếp bằng trên mặt đất, đặt Vô Gian ở ngang trên đầu gối.
Thanh niên nho nhã thấy thế, như có điều suy nghĩ gật gật đầu hỏi: "Tọa sơn quan hổ đấu à?"
"Đứng mỏi chân." Thanh Y không mặn không nhạt trả lời.
"Ể."
Thanh niên nho nhã cố nén xúc động muốn hộc máu, đi tới đi lui bên vách núi.
Đột nhiên, trong mắt cậu ta hiện lên một điểm màu trắng, thanh niên nho nhã tò mò nhìn xuống phía dưới.
Có đóa hoa nhỏ màu trắng đang nở rộ trên vách đá, trong veo mát lành, không tranh với đời.
Thanh niên nho nhã tò mò vòng xuống phía dưới, nhìn nhìn đóa hoa nhỏ đáng yêu ở trước mặt. Xung quanh Phượng Hoàng Sơn đều là vùng đất chết, sinh vật sống đã chết sạch, đóa hoa trắng nhỏ này sao còn có thể nở rộ được nhỉ.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất