Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 372: Phản kháng mềm dẻo

Nhà có nhiều gà vịt rất phiền phức, muốn ngủ nướng cũng không được với chúng, cái đám gà trống ấy như lên lên cơn động cỡn, con này gáy là con kia gáy theo, thấy con trước gáy to hơn mình con sau gáy rồi cũng cố rướn cổ mà gãy, Tả Thiếu Dương chỉ muốn xông vào chuồng gả, bẻ lọi cổ từng con một ném vào nồi.

Mắt nhập nhèm ngái ngủ mở ra, trong thoáng chốc bao bực bội trong lòng tan biến, nhìn thân thể tuyệt mỹ của Bạch Chỉ Hàn nép trong lòng mình như mèo con, mái tóc đen nhánh che mất nửa khuôn mặt nàng, hàng mi dài vẫn hiện vẻ đẹp thánh khiết đầy linh khí. Đêm hôm qua, ngoại trừ phòng tuyến cuối cùng ra, tất cả những gì đôi lứa say trong men tình có thể làm thì bọn họ đã làm cả rồi.

Xuân xanh đôi tám yêu kiều, tựa như thược dược thấm đầy sương mai, Tả Thiếu Dương nhìn đôi môi đầy đặn hồng hồng của nàng chóp chép, như thể khiêu khích, không khách khí ghé tới hôn lên môi nàng.

Đang ngủ mơ mơ màng màng, Bạch Chỉ Hàn cảm giác miệng mình bị người ta hôn, đây không phải chuyện đùa, kinh hoàng mở mắt ra, phát hiện ra là Tả Thiếu Dương đang nhìn mình cười đắc ý, bây giờ nàng mới chú tâm quan sát khuôn mặt y ở khoảng cách gần như thế, đường nét rất rõ ràng, rắn rỏi hơn nhiều so với lần đầu hai người gặp nhau, hiện rõ vẻ đẹp đầy nam tính.

Tả Thiếu Dương đưa tay khẽ vuốt chóp mũi của nàng, cưng chiều nói:

- Nương tử của ta, hôm nay nàng dậy muộn nhé.

Giờ là mùa hè nóng nực, nhưng tiểu lâu của nàng gần bên ao sen, hôm qua chẳng ai nhớ tới đóng cửa, gió thổi hiu hiu, nhiệt độ vô cùng thích hợp, lại thêm tâm lý thoải mái, Bạch Chỉ Hàn ngủ một giấc rất ngon, đưa tay ra vuốt nhẹ nhàng lượn theo những đường nét khuôn mặt Tả Thiếu Dương, dịu dàng đưa ngón tay đeo nhẫn lên nói:

- Thiếu gia, đừng gọi như thế, không được đâu, Chỉ Nhi thỏa mãn rồi lòng rồi, thật đấy.

Mặc dù lời này của nàng có chút trái lòng, nhưng như thế vẫn hơn để Tả Thiếu Dương áy náy, tình cảm đó nhiều hơn tất cả những gì nàng từng mong đợi.

Nói rồi ngồi dậy, chỉnh lại y phục xộc xệch của mình.

Tả Thiếu Dương nhoài người tới, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, hôn lên vành tai non mềm như cánh hoa xuân, biết mình gọi thế chỉ khiến Bạch Chỉ Hàn khó xử thêm, nên không miễn cương, đưa tay trái nâng tay nàng lên, ở ngón áp út mỗi người đều có một cái nhẫn cỏ:

- Đời này kiếp này, chỉ có nàng là thê tử đích thực của ta.

Ánh nắng ban mai chiếu lên gò má như mỡ đông của Bạch Chỉ Hàn, ánh lên tầng hồng nhạt, thực sự đẹp không gì sánh bằng, Bạch Chỉ Hàn quay đầu sang, hôn nhẹ lên môi Tả Thiếu Dương.

Thế này làm sao Tả Thiếu Dương kiềm nén được, đưa tay lên khẽ cách lớp áo ngủ lụa sờ lên bầu vú hình nón thiếu nữ, chưa đủ no căng, nhưng cực kỳ non mềm.

Trời sáng quá nhanh, nhanh hơn cả bồ câu bay qua bầu trời, chẳng mấy chốc, hai người bao phủ trong ánh nắng ban mai.

Ban đêm, Bạch Chỉ Hàn có thể mặc cho ma trảo của Tả Thiếu Dương làm xằng làm bậy, nhưng bây giờ trời sáng rồi, nàng không quen làm chuyện xấu hổ khiến người ta đó mặt ấy, khẽ cựa mình:

- Thiếu gia, đừng! Cả đêm sờ còn chưa đủ à?

- Chưa đủ! Cả đời cũng không đủ.

Tả Thiếu Dương xoay Bạch Chỉ Hàn lại, vén mép áo nàng lên trên, mục tiêu hướng tới núm vú màu hồng trên đỉnh đồi tuyết mịn màng. Bụng Bạch Chỉ Hàn bị gió sáng thổi qua, lành lạnh còn có chút ngưa ngứa, ôm bầu ngực:

- Thiếu gia, cửa không đóng, có người nhìn thấy đấy...

Câu nói này lập tức làm Tả Thiếu Dương đình chỉ mọi động tác, thả áo nàng xuống, hôm qua trong lúc động tình, chẳng ai để ý, lúc đó là đêm tối khác, bây giờ buổi sáng, chẳng may có ai nhìn thấy, dù nam hay nữ thì lỗ to, chạy ra cửa, chỉ thấy cây cối hoa cỏ, mấy con vịt lội nước bì bõm, không thấy bóng người.

Quay đầu lại thì Bạch Chỉ Hàn đã mặc xong y phục, gò má vẫn còn chưa phai hết áng hồng:

- Thiếu gia, lão gia và thái thái còn đợi ăn sáng đấy.

Trước kia Tả gia không có bữa sáng, nhưng về sau trong nhà dư dả rồi, Tả Thiếu Dương nhất quyết yêu cầu phải thêm vào bữa sáng, còn lôi cả đống đạo lý liên quan tới sức khỏe, dưỡng sinh ra, cuối cùng cũng thuyết phục được cha mẹ.

Bạch Chỉ Hàn giúp Tả Thiếu Dương rửa mặt, mặc y phục, rồi tháo cái băng to tướng ở chân y ra, băng bó lại, đồng thời cất cái nhẫn cỏ của hai người đi, chuẩn bị ép khô lưu giữ, nàng hay ép khô hoa, rất thành thạo việc này.

Hai người đi theo con đường rải đá rời hậu hoa viên, mặt trời lúc này còn đỏ au như lòng đỏ trứng gà, không khí sáng sớm thơm mát mùi hoa cỏ và sương sớm, thi thoảng vẫn có con gà trống chưa chịu thôi khoe giọng, nếu không phải có tiếng con lợn sáng dậy đói ăn kêu ụt ịt hơi phá hoại phong cảnh, thì sẽ là buổi sáng vô cùng tươi đẹp.

Nhưng với Tả Thiếu Dương và Bạch Chỉ Hàn mà nói, lúc này chẳng có gì khiến họ phiền lòng được, chuyện hôm qua tan biến như may khói, thi thoảng lại nhìn nhau cười.

Qua cửa sau Quý Chi Đường vào bếp, ngửi thấy mùi thơm của cháo gạo, Bạch Chỉ Hàn vội đi nhanh tới thì thấy bát đũa đã dọn ra trên bàn, bữa sáng vốn do nàng chuẩn bị, không ngờ hôm nay chỉ dậy muộn có một chút mà Lương thị đã làm xong rồi, đón lấy nồi cháo:

- Thái thái để Chỉ Nhi làm cho.

Lương thị chú ý sắc mặt của nhi tử và Bạch Chỉ Hàn, không thấy có gì khác thường, thậm chí nhi tử còn chào hỏi cha rất vui vẻ, thầm thở phào.

Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có cháo trắng, dưa và trứng mặn, không ai nói gì, Tả Quý thích ăn trong im lặng, ăn xong Bạch Chỉ Hàn đem bát đi rửa.

Lương thị đi tới bên ghế Tả Thiếu Dương ngồi xuống, nhìn Bạch Chỉ Hàn bận bịu trong bếp, nói nhỏ:

- Trung Nhi, chuyện xảy ra thế này không ai mong muốn cả, Chỉ Nhi cũng đành làm thiếp thôi, sau này nhà ta đối đãi với con bé thật tốt là được. Vậy mẹ nhờ người làm mai, tìm cho con một hôn sự khác nhé?

Vốn chuyện này chẳng có cha mẹ nào thời đó đi hỏi ý kiến con cái, lại còn hội hộp cẩn thận như bọn họ, nhưng đứa con này quá đặc biệt, bọn họ không có điểm gì không vừa lòng nữa, thậm chí nếu không tính tới chuyện hôn sự này, bọn họ có thể nói chết cũng ngậm cười được rồi, thế nên có nhượng bộ lớn như thế.

Tả Thiếu Dương chỉ khẽ gật đầu.

Lương thị ngỡ ngàng nhìn trượng phu:

- Lão gia, Trung Nhi nó đồng ý rồi.

Tả Quý cũng không ngờ rằng Tả Thiếu Dương thống khoái đồng ý như thế, còn tưởng phải lần nữa lấy cắt đứt tình cha con ra ép cơ, xem ra nhi tử đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi, vuốt râu cười khà khà.

Thế là Lương thị bận rộn nhờ người giới thiệu mai mối, chuyện này dễ dàng, bây giờ Tả gia có của ăn của để, Tả Thiếu Dương lại nổi tiếng khắp toàn thành, có thể nói là một trong số người trẻ tuổi tương lai sáng lạn nhất, ai không muốn kết thân chứ?

Cái thành nhỏ như Hợp Châu, trải qua một trận chiến loạn chết vô số, đại hộ càng thê thảm, vì là mục tiêu của phản quân đốt phá ngay từ đầu, người thì đã táng gia bại sản, người thì ngay khi phản quân chiêu an giống như Kiều gia, chạy được là chạy ngay rồi, thế nên người giúp làm mai thì nhiều lắm, nhưng đúng với tiêu chuẩn của phu thê Tả Quý thì chỉ có chưa tới mười nhà.

Khi người làm mai tới hi hửng báo tin, Tả Thiếu Dương chỉ nhờ bà mai hỏi một câu là nhà người ta đã biến sắc, chạy mất dép.

Tả Thiếu Dương hỏi một câu rất đơn giản:

- Ta không muốn dấu bọn họ, bây giờ bên cạnh ta có ba nữ nhân, sau khi ta cưới thê tử sau một năm sẽ nạp họ làm thiếp, tiểu thư bên đó có đối xử với ba người họ như tỷ muội được không?

Thời xưa nhà đại hộ thê thiếp thành bầy quá mức bình thường, huống hồ Đại Đường này nam ít nữ nhiều, chỉ cần nhà có chút của ăn của để là có thê có thiếp rồi, nhưng nghe giọng điệu Tả gia chẳng khác nào cưới khuê nữ nhà mình về để được nạp thiếp cả, làm gì có cái lý của nó chứ.

Bấy giờ phu thê Tả Quý mới hiểu ra vì sao nhi tử mình lại đồng ý nhanh gọn như vậy rồi, chẳng qua không muốn xung đột như những lần trước, cho nên mới dùng cách phản kháng mềm dẻo này, chỉ biết cười khổ không thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất