Hạ Thời Sâm không muốn bộc lộ cảm xúc và sự tức giận, nhưng sự thái quá của cô thường xuyên làm mới sự hiểu biết của cậu ấy.
Cậu ấy không biết tại sao cô lại muốn mua thứ đó, cũng không biết tại sao cô có thể mua được nó trên mạng, cậu ấy dần sâu sắc cảm nhận được rằng sự phổ biến của mua sắm trực tuyến rất có hại cho trẻ em thời hiện đại.
Sở Thiên Lê lộ ra đáng thương nói: "Bởi vì đó là cầu hỗn thiên cung hoàng đạo."
Hạ Thời Sâm: "Vậy sao? Tại sao em không thể mua đồng mạ vàng thay vì vàng thật?"
Sở Thiên Lê dang hai tay ra, đối mặt với cầu hỗn thiên, chậm rãi nói: "Anh trai ơi, vàng là thành phẩm của sự va chạm giữa các hạt neutron.
Các ngôi sao trước đây phát nổ và tiến hóa thành sao mới.
Chỉ còn lại những nguyên tố nặng này trên trái đất.
Vậy nên mới cần thiết dùng nó để chế tạo cầu hỗn thiên.
Về mặt thẩm mỹ cũng không chê vào đâu được, đồng mạ vàng sao có thể so sánh được với vàng thật cơ chứ? Vàng là tàn tích của những ngôi sao trong quá khứ..."
Hạ Thời Sâm đau đầu xoa xoa thái dương, bình tĩnh nói: "Vậy nếu dùng vàng thật sẽ đo được chính xác hơn sao?"
Sở Thiên Lê: "Không, vàng mềm, có thể không chính xác bằng mạ đồng."
Hạ Thời Sâm: "..." Thế vừa rồi em nói những lời kia có tác dụng gì thế?
Sở Thiên Lê xoa cằm: "Hôm đó nhìn thấy thứ này, em cũng không biết có nên mua hay không.
Ôi, vừa thử trả tiền mới phát hiện ra mình lại có thể mua được, em vẫn có chút kinh ngạc!"
Hạ Thời Sâm: "..."
Sự vui vẻ của Sở Thiên Lê chính là cú sốc của Hạ Thời Sâm.
Bây giờ Hạ Thời Sâm đã hiểu được tại sao Sở Thiên Lê nói cô không thể giữ của cải, nếu cậu ấy cho cô mười tệ, cô cũng có thể tiêu xài thoải mái, nếu cậu ấy cho cô một tỷ, cô vẫn có thể tiêu xài thoải mái.
Trong đầu Sở Thiên Lê, tiền giống như một con số ảo, cô không quan tâm con số đó là gì, dù sao cô cũng có thể sống tốt bất kể con số đó có là bao nhiêu.
Cô từng sống trong một ngôi nhà nhỏ trong thôn, bây giờ lại sống ở nhà họ Hạ, cô vẫn có thể sống theo cách của nhà họ Hạ.
Hạ Thời Sâm để lộ vẻ mặt vô cùng nặng nề, xoay người trở vào trong nhà, không có tâm trạng mắng mỏ cô, chỉ lạnh lùng nói: "Sau này mỗi năm anh sẽ chỉ cho tiền em một lần, bình thường em cứ tiêu tiền do ba mẹ cung cấp đi."
Sở Thiên Lê sửng sốt: "Tại sao?"
"Bởi vì bây giờ em vẫn thiếu cái gọi là khái niệm chính xác về tiêu dùng." Hạ Thời Sâm mỉa mai nói: "Anh sợ nếu mỗi tháng đều gửi tiền cho em, một thời gian sau em sẽ mua một con tàu vũ trụ rồi nói thuận tiện để xem xét các vì sao mất."
"Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại số tiền đó của anh vẫn không thể mua được tàu vũ trụ."
"... Vậy là em thực sự đã cân nhắc tới chuyện này rồi ư?"
"..."
Hạ Thời Sâm hạ quyết tâm, giữ đúng lời hứa, quả nhiên, hàng tháng cậu ấy không tiếp tục gửi tiền cho Sở Thiên Lê nữa, cậu ấy chỉ nói cho cô biết thu nhập hàng tháng của mình, biểu thị rằng cậu ấy sẽ trả hết một lần trong dịp Tết sắp tới.
Sở Thiên Lê bị máy in tiền ép phải tiết kiệm, trong chốc lát cô trở nên không vui.
Trong lớp, Sở Thiên Lê phàn nàn với các bạn cùng lớp, sau đó lại nói: "Nhưng mà chuyện kia cũng có gì to tát đâu!"
"À, cái này..." Đàm Mộ Tinh thoáng do dự, bây giờ cậu đột nhiên cảm thấy rất áy náy, không biết Sở Thiên Lê hay Hạ Thời Sâm mới là người đi quá xa.
Mặc dù thật đáng tiếc khi Sở Thiên Lê bị hạn chế chi tiêu, nhưng những việc cô làm quả thực rất đáng kinh ngạc.
Đàm Mộ Tinh từng nghe nói đến việc đám phú nhị đại tiêu một đống tiền để mua xe thể thao đến hộp đêm, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến việc bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua cầu hỗn thiên Cung hoàng đạo.