Chương 17 - Hiểm tượng thay nhau xuất hiện
Vương Khôn há hốc mồm!
Hắn đương nhiên sẽ không ngu đến mức giao ra bí tịch võ công, trong hộp kia là năm trăm lượng ngân phiếu.
Đây vốn là quà cảm ơn hắn định tặng cho Lâm Mang.
Hắn hiểu rất rõ, chỉ cần có thể bám víu quan hệ được với một vị Cẩm Y Vệ thì tốn nhiều tiền hơn nữa cũng đáng giá.
Mặc kệ ngươi có bao nhiêu tiền, chỉ cần người làm quan nói một câu thôi thì đều trở thành của người khác.
Trăm ngàn năm qua vẫn luôn như thế.
Nhưng vạn lần không ngờ rằng hắn lại bị gánh trên vai cái tội danh hối lộ Cẩm Y Vệ.
Nhưng hắn cũng là người thông minh, rất nhanh đã nghĩ ra điểm mấu chốt bên trong.
Đây là gặp trúng đối thủ chính trị của Lâm đại nhân.
Vương Khôn nổi lên một trận chua chát trong lòng.
Đổng Văn Sơn ngồi trên ghế cao, nở nụ cười lạnh.
Liếc nhìn một người ngoài cửa rồi nhẹ nhàng phất phất tay.
Tên Cẩm Y Vệ kia hiểu ngầm trong lòng, vội vàng xoay người rời khỏi đình viện.
Lâm Mang à Lâm Mang, hiện giờ ta nắm thóp nơi tay, để coi ngươi còn kiêu ngạo thế nào nữa!
Nhận hối lộ, ta chống mắt chờ xem ngươi giữ nổi được chức Tiểu Kỳ này không.
Đổng Văn Sơn quát: "Người đâu, trước tiên dẫn tên này đi đánh hai trăm gậy!"
"Đổng đại nhân, ngươi rất uy phong a!"
Ngoài đình viện, Lâm Mang xách đao đi tới, sắc mặt lạnh lùng.
Theo sau lưng hắn là một đám Cẩm Y Vệ thần sắc lạnh nhạt, đẩy người của Đổng Văn Sơn sang một bên cực kỳ bá đạo.
Lâm Mang nhìn thẳng Đổng Văn Sơn, lạnh giọng nói: "Đổng đại nhân, ngươi không phân phải trái đúng sai đã đánh gậy bách tính bình thường, ngươi không đặt luật pháp ở trong mắt ư?"
Đổng Văn Sơn vỗ bàn đứng dậy, cười lạnh: "Lâm Mang, ngươi thu nhận hối lộ, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, còn cái gì để nói?"
"Chẳng lẽ, ngươi vội vàng tới đây như thế là vì muốn giết người diệt khẩu?" Đổng Văn Sơn nhìn Vương Khôn nói một cách đầy ẩn ý.
Giết người tru tâm!
Hắn rất hy vọng Vương Khôn sẽ chủ động cắn ngược lại Lâm Mang, đến khi đó có thể thuận lợi định tội xử phạt hắn, ắt khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Vương Không cúi đầu.
Từ đầu tới cuối không hề ngẩng đầu nhìn Lâm Mang một cái, như thể hai người chưa từng quen biết vậy.
“Nhận hối lộ?”
Lâm Mang cười khinh miệt, bình đạm nói: “Không biết con mắt nào của Đổng đại nhân trông thấy ta nhận hối lộ?”
“Hừ!” Đổng Văn Sơn hừ lạnh một tiếng, chỉ vào cái hộp trên bàn nói: "Trong hộp này có năm trăm lượng ngân phiếu, kẻ này nói là đưa cho ngươi, đấy chẳng phải thu nhận hối lộ thì là cái gì?"
“Bản quan chính tai nghe, tận mắt thấy, cẩm y lực sĩ nơi đây đều thế.”
“Hôm nay có đủ nhân chứng, vật chứng, ngươi còn lời gì chối cãi!?”
Trong mắt Lâm Mang lóe lên một vệt dị sắc.
Năm trăm lượng…
Bỗng lúc này, bên ngoài đình viện lại đi tới mấy người, dẫn đầu chính là Đào Ninh.
Trên mặt Đổng Văn Sơn lộ một nụ cười khó hiểu, chắp tay nói: “Bái kiến Tổng Kỳ đại nhân.”
“Bái kiến Tổng Kỳ đại nhân.”
Đám Cẩm Y Vệ trong đình viện lần lượt hành lễ.
Đào Ninh ném cho bọn hắn ánh mắt tán thưởng, ngay sau đó nhìn thẳng Lâm Mang, lạnh lùng nói:
“Lâm Mang, thu nhận hối lộ, tạm thời bắt giữ theo luật.”
“Lâm Mang, ngươi còn muốn nói gì không?”
“Nói gì?” Lâm Mang mặt không cảm xúc nói: “Tổng Kỳ đại nhân, hắn chỉ là tới đưa tiền cho ta, chẳng lẽ cái này cũng tính là hối lộ ư?”
“Đại nhân hỏi cũng không hỏi liền định ta tội danh thu nhận hối lộ, có phải quá mức võ đoán hay không?”
"Đại nhân minh giám!" Vương Khôn đột nhiên xen vào nói: "Đại nhân, vật trong hộp này là Lâm đại nhân lần trước đi ăn cơm để quên, ta chưa bao giờ hối lộ Lâm đại nhân cả."
“Câm miệng! !” Nét mặt Đào Ninh nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Nơi này há phải nơi ngươi chõ miệng.”
“Tại trong Cẩm Y Vệ ngươi còn muốn giảo biện sao? Còn không khai ra sự thật!”
Lâm Mang hơi híp mắt lại, nhìn Đào Ninh một cái, nói xen vào: "Vậy xin hỏi Đào tổng kỳ, vu hãm đồng liêu đáng tội gì nhỉ?"
"Vu hãm?" Đổng Văn Sơn trợn tròn đôi mắt, cười lạnh nói: "Chứng cứ xác thật, vu hãm đâu ra?"
Lâm Mang cười như không cười nói: “Người này đã nói ta để quên thứ này rồi mà Đổng đại nhân cứ khăng khăng muốn gán cho ta tội danh thu nhận hối lộ, đấy chẳng phải vu hãm thì là cái gì?”
“Đánh rắm!”
Đổng Văn Sơn tức giận nói: “Năm trăm lượng, ngươi lấy đâu ra năm trăm lượng!”
“Bổng lộc hàng tháng thì nhiều vậy đó, nhưng Lâm Mang vừa nhậm chức không lâu thôi, lấy đâu ra nhiều ngân phiếu như thế? !”
“Ha! Thật không khéo!”
Lâm Mang bình đạm nói: “Ta vài ngày trước mới bán ít đất, trong tay vừa vặn có chút tiền dư.”
Ngay sau đó lấy ra từ trong ngực một chứng từ giao dịch.
“Đào Tổng Kỳ, nhìn thử chút không?”
Đào Ninh ngẩn người.
Đổng Văn Sơn vội giật lấy, nhìn số tiền cùng thời gian trên chứng từ giao dịch, hoàn toàn trợn to mắt.
"Không thể nào!"
"Chuyện này không thể nào! Đây rõ ràng là hối lộ!"
Thần sắc Đào Ninh triệt để u ám, hai bên trán nổi gân xanh.
Xoay đầu liếc nhìn Đổng Văn Sơn, thầm mắng trong lòng: “Phế vật!”
Đổng Văn Sơn đột nhiên nhìn hằm hằm Vương Khôn, ép hỏi: "Nói, ngươi tới hối lộ có phải không?"
Vương Khôn mặt đầy mê mang.
“Đại nhân, ngài đang nói gì a?"
Thần sắc đám Cẩm Y Vệ cổ quái.
Lâm Mang nhìn về phía Đào Ninh, lạnh lùng nói: "Đào tổng kỳ, vu hãm đồng liêu, chuyện này nhất định phải có lời giải thích hợp lý chứ ?"