Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 93 - Không ai cứu được ngươi đâu

Chương 93 - Không ai cứu được ngươi đâu


Lời chưa dứt, thanh đao bên hông Đường Kỳ bỗng phát ra tiếng rít trầm thấp, rồi hóa thành một vệt sáng mờ, bay ra khỏi vỏ đao, xé toạc bầu trời tuyết giá.
Khoảnh khắc đó, xung quanh dường như chìm vào một không gian cực kỳ u ám, đáng sợ.
Đao khí trong màn tuyết giá chém qua!
Bầu trời đầy tuyết tan nát sau nhát chém ấy.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng lòa, đầu Lôi Minh đã bay lên thật cao.
Máu phun trào như thác!
Một thi thể không đầu rầm rầm ngã xuống.
Đầu Lôi Minh lăn tới chân mọi người, mắt mở trừng trừng đầy vẻ kinh hoàng vô tận.
【 Điểm năng lượng +2000 】
Lâm Mang bình thản nhìn một lượt qua đám người, lại hỏi: "Còn có ai ý kiến gì nữa không?"
"Ai không hài lòng với bản quan làm chức Bách Hộ này thì cứ đứng ra."
Từ Bân mặt tái đi, trong lòng vừa sợ vừa giận: "Lâm đại nhân, ngươi dám hạ sát đồng liêu!"
"Sát hại đồng liêu là tội lớn!"
"Hạ sát?" Lâm Mang từng bước đi xuống bậc thang, mắt nhìn thẳng Từ Bân, lạnh lùng nói: "Ngươi có thấy ta hạ sát lung tung đâu?"
Từ Bân vô thức lùi lại một bước, trán nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Lâm Mang cười lạnh một tiếng, khẽ nói: "Đường Kỳ, ngươi kể cho hắn biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Kỳ lập tức lớn tiếng nói: "Lôi Minh vì bất bình bị mất chức nên định phục kích đại nhân, bị đại nhân chém chết."
Lâm Mang cười mỉm: "Nghe thấy chưa?"
"Đó mới là chân tướng của sự thật!"
Từ Bân tim đập thình thịch, đám người kia cũng thay đổi sắc mặt.
"Bốp!"
Lâm Mang tát thẳng vào mặt Từ Bân, cười lạnh: "Các ngươi tưởng rằng có con trai của Vũ Thanh Hầu che chở, thì bản quan sẽ không dám động đến các ngươi à?"
"Ngươi..." Từ Bân mặt hơi giận dữ, nhưng nhìn thấy cảnh cái chết của Lôi Minh, tạm thời hắn không dám lên tiếng.
"Vậy Lâm đại nhân muốn thử nhìn xem một chút không?"
Đúng lúc đó, bên ngoài sân bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
Một bóng người đi tới trong sự hộ tống của mấy người.
Tuyết trong sân phát ra tiếng động rầm rầm.
Người đi đầu mặc áo lông đắt tiền, vai đeo khăn choàng cáo màu trắng, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ kiêu ngạo.
Sau lưng có một người cầm dù trắng che chắn tuyết giá cho hắn.
Phía sau còn hai vệ sĩ cầm đao hộ vệ.
Nhìn thấy người tới, trên mặt Từ Bân lập tức tươi cười.
Vội cúi đầu nói: "Bái kiến Tiểu Hầu Gia."
Nụ cười trên mặt Từ Bân thoáng chút khinh khỉnh.
Lâm Mang à Lâm Mang, chỉ với ngươi, làm sao có thể đánh bại Tiểu Hầu Gia được.
Nếu không phải được mệnh lệnh của Tiểu Hầu Gia, họ cũng không dám xông vào.
Đám người cùng Từ Bân lần lượt hành lễ: "Bái kiến Tiểu Hầu Gia."
Lâm Mang mắt hơi nhíu lại.
Lý Minh Thành nhẹ cười: "Lâm đại nhân, oai quá đấy."
"Ta nghe đại nhân vừa hạ sát đồng liêu à?"
Lâm Mang liếc nhìn hắn, điềm đạm nói: "Có thể là ngươi bị điếc thôi."
"Vô lễ!"
Người phía sau lập tức gầm lên, mặt tức giận, quát: "Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai..."
Chỉ là, lời hắn chưa dứt, trước mắt đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người.
Người cầm dù con ngươi co rút dữ dội.
Hắn xuất hiện lúc nào?
“Phốc phốc!”
Một con dao găm đâm thẳng vào miệng hắn, xuyên qua sau đầu.
Máu bắn tung tóe.
Thi thể đổ ầm xuống, cây dù trắng trên tay lăn ra một bên.
Im lặng...
Không gian chợt chìm trong yên tĩnh.
Tất cả diễn biến sảy ra quá đột ngột, khiến mọi người bất ngờ.
Tiếp đến là nỗi sợ hãi vô cớ.
Hắn dám làm thế sao!?
Dám giết người của Tiểu Hầu Gia!
Đường Kỳ đứng bên cạnh vội tiến lên, cung kính đưa tới một cái khăn.
"Đại nhân!"
Lâm Mang với tay lấy lau sơ qua vết máu trên tay rồi ném lên mặt người đàn ông, che đi vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt.
Lâm Mang nhìn Lý Minh Thành, nhẹ cười: "Bây giờ yên tĩnh rồi."
"Lâm Mang!!"
Lý Minh Thành sắc mặt giận dữ, lạnh quát: "Ngươi quá lỗ mãng, dám giết người của ta, ngươi có còn biết phép tắc gì nữa không!"
Lâm Mang cười cười, đột nhiên hỏi: "Hắn là Cẩm Y Vệ à?"
"Không phải."
Lý Minh Thành nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Sắc mặt Lâm Mang lạnh đi, lạnh lùng nói: "Bản quan là Cẩm Y Vệ Bách Hộ, là thân quân của Bệ hạ, hắn chỉ là thường dân, dám xúc phạm Cẩm Y Vệ, ta hỏi ai cho hắn can đảm!"
"Là Tiểu Hầu Gia ngươi cho à?"
"Hay là Vũ Thanh Hầu?"
"Hay các ngươi đã không còn để Bệ hạ ở trong mắt nữa rồi!"
Lý Minh Thành sắc mặt âm trầm, nhưng không dám lên tiếng.
Lâm Mang từng bước tiến đến trước mặt Từ Bân, cúi xuống nói nhỏ: "Ta đã nói rồi, hôm nay sẽ không ai cứu được ngươi đâu."
Mặt Từ Bân thay đổi dữ dội.
Bóng dáng nhúc nhích, định tránh sang một bên.
Nhưng Lâm Mang lớn tiếng quát: "Từ Bân, ngươi dám âm mưu tập kích bản quan!"
Từ Bân giật mình, kinh hoàng phát hiện trong tay mình không biết từ lúc nào đã cầm một con dao găm.
Khoảnh khắc sau đó, cảm giác như trái tim của hắn như đã vỡ tung, trước mắt chợt quay cuồng.
【 Điểm năng lượng +1800 】
Lâm Mang thu hồi ánh mắt, xoay người lại, nhìn Lý Minh Thành, cười mỉm: "Tiểu Hầu Gia, còn việc gì nữa không?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất