Chương 14: Năm Thiên Khải thứ bảy
Cao Nhất Diệp: "Người này không nói tính danh của hoàng đế, thiên thần đại nhân rất tức giận, mọi người lấy đồ đánh cho hắn một trận."
Cao Sơ Ngũ là người đầu tiên chộp lấy đại mộc côn, mấy thanh niên khác cũng nắm thật chặt gậy trong tay, các thôn dân đều bắt đầu tìm kiếm vũ khí.
Dưới mặt trời chiều, một đám thôn dân giơ lên đủ thứ trong tay, lọ sứ, cuốc xẻng, chân bàn, đòn gánh...
Tam Thập Nhị thấy thế trận này, mặt tối sầm lại, không đợi các thôn dân xuất thủ, hắn đã gào lên: "Chu Do Hiệu, Chu Do Hiệu, thánh thượng hiện nay tên là Chu Do Hiệu."
Lúc này cũng bất chấp cái gì tục danh hoàng đế không thể nói rồi, cái gọi là núi cao hoàng đế xa, phép vua thua lệ làng, lúc này giữ được cái mạng nhỏ của mình rồi tính tiếp, mặc kệ có phạm kiêng kỵ gì hay không, thậm chí ngay cả mỗi câu mình phải tổng kết cũng quên luôn.
"Úi, không ngờ thật sự tên là Chu Do Hiệu." Lý Đạo Huyền sắc mặt sa sầm: "Nhất Diệp, hỏi hắn tình hình thiên hạ thế nào."
Cao Nhất Diệp vội vàng chuyển giao câu hỏi.
Tam Thập Nhị thấy đủ loại vũ khí xung quanh liền quá sợ hãi, cũng không biết "tình hình thiên hạ" mà nàng hỏi là có ý gì, liền đọc ra công văn mình mới thấy được ở trong nha môn huyện: "Ngày 11 tháng 5, Kiến Nô binh vây Cẩm Châu, triều đình điều binh tiếp ứng Cẩm Châu, ngày 28 Kiến Nô chia binh lại công thành Ninh Viễn. Đô đốc Viên Sùng Hoán cùng trung quan Lưu Ứng Khôn, phó sứ đều tự đốc thúc binh sĩ lên thành tử thủ, bố trí quân trong hào, dùng pháo cự kích..."
- Giải thích, Kiến Nô là tên gọi lúc đầu của Mãn Thanh. Hết giải thích.
Đọc đến đây, nhìn thôn dân xung quanh mặt đực ra, rõ ràng đều nghe không hiểu, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng họ chưa thả vũ khí xuống, Tam Thập Nhị biết mình đọc đúng rồi, lại tiếp tục: "Mãn Quế suất lĩnh Vưu Thế Lộc, Tổ Đại Thọ đưa binh tới cứu, đại chiến xảy ra ngoài thành, đôi bên đều bị thương, Mãn Quế thân trúng vài tên. Quân Kiến Nô tạm thời rút đi, thêm binh công Cẩm Châu, Cẩm Châu cũng không thể đánh hạ..."
Đọc đến đây liền ngừng lại...
Hắn không nhớ được phía sau, mồ hôi liền chảy đầm đìa, nghĩ thầm: xong, hết đọc được rồi, cũng không biết họ có hài lòng không, có thể đánh chết ta hay không? Tình huống hiện tại gọi là [thiên quân nhất phát].
Trên thực tế hắn đọc đến chỗ này đã được rồi.
Lý Đạo Huyền nghe đến đó liền xác định được, trong hộp tạo cảnh cũng không phải vương quốc tí hon của thế giới khác, mà là Đại Minh.
Hơn nữa là những năm cuối Minh triều, đoạn năm tháng gian nan nhất.
Thảo nào thôn Cao gia khắp nơi hoang vu, thôn dân đều không có cơm ăn. Những năm cuối Minh triều dân chúng không phải trải qua cuộc sống như thế hay sao? Chẳng qua trước đây chỉ nhìn trên sách sử nên cũng không trực quan, giờ nhìn thấy ở trong hộp tạo cảnh mới có thể cảm thụ trực tiếp được.
Lần này Lý Đạo Huyền đã hiểu rõ tất cả: "Được rồi, không làm khó hắn nữa, điều ta muốn đã hỏi xong rồi. Thấy hắn bị bắt qua đây, bộ dạng vừa mệt vừa đói, cho hắn ăn gì đi."
Nói xong, y đã không còn tâm tình mà để ý tới chuyện trong hộp tạo cảnh nữa, dùng tốc độ nhanh nhất mở máy vi tính lên, mở trình duyệt, mở baidu, tìm tư liệu tương quan đến những năm cuối Minh triều... Vừa đâm đầu vào, giống như lạc vào giữa biển lịch sử.
Mà một câu nói cuối cùng của y thông qua miệng Cao Nhất Diệp chuyển đạt lại, các thôn dân lập tức buông xuống vũ khí, quay về bầu trời khấu đầu, sau đó tất cả giải tán trở về nhà mình.
Tam Thập Nhị thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: nhặt về cái mạng rồi. Thôn dân ở đây quỷ dị thật, họ đều nghe lời của thiếu nữ này, mà thiếu nữ này thoạt nhìn như một thần côn, cái kiểu "ta thay thần linh truyền lời" là điển hình của lừa đảo, không biết có phải là tổ chức tà giáo kiểu như Bạch Liên giáo hay không? Rơi vào tay tà giáo coi bộ dữ nhiều lành ít. Ta phải thuận theo bọn họ, giữ được tính mệnh mới có thể về nhà. Cái này gọi là [ủy khuất cầu toàn].
Hắn cũng làm ra vẻ học theo các thôn dân, quay về bầu trời khấu đầu một cái, cũng không biết mình vái là thần gì, dù sao có vái là được rồi, vì bảo mệnh cũng không khó coi.
Cao Nhất Diệp nói với hắn: "Ngươi đi theo ta, ta cho ngươi ăn."
Tam Thập Nhị ưng thuận vội vàng đuổi theo, vừa đi hắn vừa thấp giọng hỏi, giọng không xác định: "Vị cô nương này, ta thấy thôn các ngươi hình như đều đang vái thần... các ngươi vái... là vị thần tiên nào thế? Cái này gọi là [chi nguyên phái bản]."
Cao Nhất Diệp: "Không biết."
Tam Thập Nhị cạn lời.
Lần đầu tiên nghe có người nói ngay cả mình vái là thần nào cũng không biết, những thôn dân sao đần độn quá vậy?
Cao Nhất Diệp: "Thiên thần đại nhân chính là thiên thần đại nhân, hắn cũng không nói qua tục danh của mình, chúng ta cũng không dám hỏi, chỉ biết là hắn pháp lực thông thiên, ôn hòa nhân từ, rất chiếu cố người của thôn Cao gia ta, chúng ta đều dựa vào hắn mới sống được."
Tam Thập Nhị trong lòng cười nhạt: Chuyện hoang đường mà thần côn bịa đặt, cũng chỉ ngu dân ngờ nghệch mới tin tưởng. Tam Thập Nhị ta đọc qua sách thánh hiền, sao có thể bị ngươi lừa gạt dễ dàng được. Cái này gọi là [tâm minh chí kiên].
Hắn đang nghĩ tới đây thì phía trước đã là nhà Cao Nhất Diệp rồi,"két" nàng đẩy ra tấm ván cửa: "Ngươi ngồi đây trước đi, ta vào bếp làm đồ ăn cho ngươi."
Tam Thập Nhị giương mắt nhìn vào trong nhà Cao Nhất Diệp, hắn liền há hốc mồm, chỉ thấy trong góc nhà chất đống gạo trắng "khổng lồ", thực sự rất to, mỗi một hạt đều to như cái cối xay, sát bên tường còn có một lá cải trắng, cũng không phải cả một lá hoàn chỉnh, từ trên gân lá là có thể nhìn ra đó là một miếng nhỏ được cắt từ trên lá cải trắng xuống, vậy mà nó đã to như một mặt tường.
Cao Nhất Diệp tiện tay cầm lấy mấy mảnh gạo vỡ, lại xé xuống một mảnh trên lá cải trắng và bỏ vào trong rổ trúc, đi vào nhà bếp, xem ra dự định dùng mấy thứ này nấu cơm cho hắn ăn.
Tam Thập Nhị kinh ngạc há to miệng thật lâu chưa khép lại được.
Gạo đó là sao? Lá rau đó là sao? Thôn này là sao?
Trời đất ơi!
Tam Thập Nhị là một phần tử trí thức cổ đại điển hình.
Mặc dù so với những người mù chữ hắn hiểu biết nhiều hơn, không dễ dàng bị thần côn lừa dối, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi "mê tín", nói cách khác, mặc dù hắn không tin mấy chuyện ma quỷ của Bạch Liên giáo như "Vô sinh lão mẫu, chân không gia hương", nhưng hắn cũng không phải là người theo chủ nghĩa vô thần.
Hắn cũng tin tưởng trên thế giới có thần linh.
Sau khi đứng hình hơn mười giây, hắn mới bước từng bước dài lẻn đến cửa nhà bếp, hét lên với Cao Nhất Diệp đang nấu cơm: "Rốt cuộc là vị thượng tiên nào ban cho các ngươi những đồ ăn này?"
Cao Nhất Diệp: "Đã nói không biết rồi."
Tam Thập Nhị nói: "Ngay cả cái này ngươi cũng không hỏi rõ ràng sao? Uổng công ngươi là thần sứ. Ngươi làm hại các thôn dân đang dập đầu với ai cũng không biết, tương lai khi tu miếu cho thần tiên cũng không biết nên cung phụng cái gì, quả thật là [hồ lý hồ đồ]."
Cao Nhất Diệp: "Ồ, ngươi nói đúng! Vẫn là người có học vấn suy nghĩ chu đáo."
Nàng ngẩng đầu lên, quay về bầu trời kêu to: "Thiên thần đại nhân, thiên thần đại nhân, chúng ta nên xưng hô tôn hiệu của ngài thế nào đây?"
Trên bầu trời an tĩnh, không ai đáp lại nàng.
Lúc này Lý Đạo Huyền đang xem sách sử rồi, giai đoạn lịch sử Minh Mạt khuất nhục đó, y xem mà buồn bã đau lòng, giọng như muỗi kêu của thiếu nữ tí hon trong hộp y làm gì nghe được.
Cao Nhất Diệp quay về Tam Thập Nhị buông tay tỏ vẻ: "Thiên thần đại nhân không muốn nói."