Chương 4: Cho ngươi ăn
Cao Nhất Diệp khấu đầu tận đất, đầu gối cong đến tận ngực mình, cả người nằm rạp ra đất, co ro như một con vật nhỏ bất lực, yên lặng chờ thiên thần đại nhân ban ân.
Nhưng mà đợi hồi lâu vẫn không thấy xảy ra chuyện gì.
Ngẩng đầu lên, mới phát hiện khuôn mặt nam nhân trong tầng mây đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thiên thần đại nhân không muốn giúp ta sao?
Cao Nhất Diệp cắn chặt môi dưới, có vẻ hơi mạnh, đã cắn ra cả một hàng dấu răng trên môi.
Có lẽ ngày hôm qua giúp ta giết đám sơn tặc tội ác tày trời chỉ là hào hứng nhất thời của thiên thần đại nhân thôi, nếu ông ta xin gì được nấy, thiên hạ làm sao còn đau khổ nữa?
Suy đi nghĩ lại, ta cũng chưa từng cung phụng cái gì cho thiên thần đại nhân, có từng xây miếu, đốt hương, đốt nến cho hắn chưa? Lão nhân gia dựa vào cái gì giúp ta chứ?
Cắn răng, tiếp tục đi tìm rễ cỏ vậy.
Nàng kéo lê thân thể không còn chút sức lực, tiếp tục tìm kiếm một đường sinh cơ trong vùng cát vàng.
Cũng không phải Lý Đạo Huyền vứt bỏ nàng, chỉ là đang suy nghĩ làm sao mới có thể giúp được nàng.
Y nghe không sót mỗi một chữ cầu xin của thiếu nữ, mặc dù nhỏ như muỗi kêu, nhưng chỉ cần xung quanh không có tạp âm khác, y vểnh tai cẩn thận lắng nghe là có thể nghe được rõ ràng.
Nàng cần đồ ăn!
Cơ mà, ta cho nàng đồ ăn thế nào đây?
Lý Đạo Huyền đứng lên, đi vào nhà bếp.
Trên bếp vẫn đang để lửa, nước trong nồi đang sôi sùng sục, hai quả trứng gà y vừa mới bỏ vào chắc cũng đã chín rồi.
Hai mắt Lý Đạo Huyền toả sáng: "À? Nếu như ta đặt một quả trứng gà ở trước mặt nàng, nàng có thể nhặt được không nhỉ?"
Thử một lần chẳng phải biết rồi sao!
Vội vàng tắt lửa, vớt hai quả trứng gà luộc ra khỏi nồi, lại ngâm qua nước lạnh cho nó giảm nhiệt độ, sau đó mỗi tay cầm một quả trứng gà đi tới trước hộp tạo cảnh.
Thiếu nữ tí hon trong hộp còn đang cực khổ tìm kiếm trên cát vàng...
Lý Đạo Huyền khẽ nói: "Cô nương, ta thử đưa đồ ăn cho cô."
Thiếu nữ tí hon như đứng hình, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt đầy vui mừng.
Lý Đạo Huyền chậm rãi bỏ một quả trứng gà vào trong hộp, đặt nó ở trước mặt thiếu nữ.
Cao Nhất Diệp còn tưởng rằng thiên thần đại nhân không muốn giúp mình, không ngờ đang đi, tai lại nghe được giọng nói ôn hòa lại uy nghiêm kia, nàng chợt ngẩng đầu lên, lại một lần nữa cùng thiên thần đại nhân bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt thiên thần đại nhân vẫn tràn đầy dịu dàng và thương hại.
Tiếp theo, tầng mây tách ra hai bên, một bàn tay khổng lồ thò xuống, đặt xuống mặt cát vàng ở trước mặt nàng một quả trứng gà khổng lồ.
Cao Nhất Diệp há to miệng, kinh ngạc nhìn quả trứng gà trước mặt.
Một quả trứng gà siêu to khổng lồ, to đến đáng sợ.
Nó phải dài tới hơn ba trượng, cao hơn hai trượng, đặt ở trước mặt Cao Nhất Diệp giống như một quả trứng của viễn cổ cự thú, nàng sợ quá phải lùi về phía sau liền vài bước.
"Đây... là... trứng gà?"
Cao Nhất Diệp nói giọng không dám tin.
Lý Đạo Huyền: "Đúng vậy, trứng gà, cho ngươi ăn đấy."
Cao Nhất Diệp lắp bắp ngẩng đầu lên: "Cho ta ăn cái này?"
Lý Đạo Huyền: "Ta đã luộc chín rồi, ngươi có thể ăn ngay."
Cao Nhất Diệp nghe được lời nói ôn hoà của thiên thần đại nhân, rốt cuộc cố lấy dũng khí và đi tới bên cạnh quả trứng, lấy tay gõ gõ vào vỏ trứng, vỏ trứng phát ra âm thanh trầm đục, giống như đang gõ một tảng đá khổng lồ.
Nàng nhặt lên một cục đá, dùng hết sức lực toàn thân đập vào vỏ trứng.
"Bịch!"
Tảng đá văng ra, vỏ trứng không tổn hao gì.
Cao Nhất Diệp cũng bị lực phản hồi làm ngã ngồi ra đất, mệt thở hồng hộc.
Lý Đạo Huyền phát hiện, quả trứng này đối với thiếu nữ là một gánh nặng.
Nàng căn bản không có lực để đập vỡ vỏ trứng. Nàng quá nhỏ, cao chưa tới 1 xăng-ti-mét, ở trước quả trứng dài đến 5 xăng-ti-mét, nàng trông rất nhỏ bé.
Lý Đạo Huyền nhẹ nhàng nói: "Ta giúp ngươi bóc vỏ nhé."
Y lại duỗi tay vào trong hộp lấy quả trứng ra, sau đó gõ vào vách tường bên cạnh, rất thuần thục mà lột sạch sẽ vỏ trứng, rồi lại đặt nó vào trước mặt thiếu nữ tí hon.
Thiếu nữ trố mắt, vừa rồi chưa bóc vỏ nàng còn chưa dám xác định lắm, nhưng hiện tại bóc vỏ rồi, nàng đã nhận ra đây thật sự là một quả trứng gà đã được luộc chín, chỉ là nó to quá, dài hơn ba trượng.
Cho... ta ăn thật sao?
Lý Đạo Huyền: "Ăn đi!"
Cao Nhất Diệp vẫn còn chưa dám tin: "Thưởng cho... ta... ăn thật sao?"
Lý Đạo Huyền thở dài một hơi: "Ăn đi, cô bé đáng thương."
Cao Nhất Diệp liền nhào tới, cắn lên bề mặt quả trứng luộc trắng trẻo.
Ngon quá, thơm thật.
Đây chính là đồ ăn mà thiếu gia nhà địa chủ mới có tư cách ăn, hôm nay lại có một quả khổng lồ để cho ta ăn thoải mái.
Cao Nhất Diệp vài ba hơi đã gặm ra một cái lỗ to bên trên quả trứng, gặm xuyên cả lòng trắng lộ ra lòng đỏ bên trong, nàng chui cả đầu vào và ăn ngấu nghiến lòng đỏ bên trong, miệng thì nhồm nhoàm những âm thanh thoả mãn.
Nàng ăn rất vui vẻ, Lý Đạo Huyền cũng vui vẻ theo, rốt cuộc đã giúp đỡ được cô nương đáng thương này rồi.
Cơ mà...
Ta đưa quả trứng này có phải hơi to rồi không?
Cô nương vương quốc tí hon này cao chưa tới 1 xăng-ti-mét, quả trứng gà này của ta lại dài tới 5 xăng-ti-mét, dù gì nàng cũng không ăn hết được? Thời tiết hiện tại đang vào tháng 7, để qua đêm trứng gà cũng sẽ bị hư không thể ăn tiếp.
Vừa mới nghĩ tới đây, y liền thấy thiếu nữ tí hon ngẩng đầu lên, giọng rụt rè mà nói: "Ta... có thể gọi các hương thân tới cùng ăn không? Mình ta... ăn không hết... để tới ngày mai... sẽ hư mất..."
Lý Đạo Huyền cố gắng nói với giọng dịu dàng nhất: "Có thể, gọi các hương thân tới cùng ăn đi."
Cao Nhất Diệp lại dập đầu một cái: "Đa... đa tạ... thiên thần đại nhân..."
Ăn no rồi nàng cũng có sức, liền nhanh chân chạy vội về làng, vừa chạy vừa thấy lo lắng, ngày hôm qua khi thiên thần đại nhân giúp chúng ta giết sơn tặc thì chỉ có mình ta có thể thấy được tay của thiên thần đại nhân, hương thân khác đều không nhìn thấy.
Vậy quả trứng gà khổng lồ kia có thể hay không chỉ mình ta có thể ăn được? Nếu như ta gọi các hương thân tới ăn trứng gà, họ không nhìn thấy, chẳng phải coi ta thành kẻ lừa đảo rồi?
Nghĩ tới đây, nàng lại chạy về bên cạnh quả trứng, cố móc xuống một miếng lòng đỏ trứng to bằng nắm tay, sau đó hai tay bưng lòng đỏ chạy vội về làng, hét lên với người thôn dân đầu tiên nàng nhìn thấy: "Sơ Ngũ đại ca, ngươi có thấy trên tay ta có cái gì không?"
Nam nhân kia cũng họ Cao, tên là Cao Sơ Ngũ, hắn liền tập trung nhìn vào, liền như đứng hình: "Lòng... đỏ trứng gì mà to thế? Ngươi kiếm đồ tốt như thế ở đâu vậy?"
Cao Nhất Diệp đại hỉ: "Ngươi có thể thấy sao? Ngươi có thể thấy sao! Thật tốt quá, thật là tốt quá, ngươi ăn một miếng đi."
Cao Sơ Ngũ ngỡ ngàng, đồ tốt như thế lại cho ta ăn? Bản thân Nhất Diệp muội muội còn ăn bữa có bữa không, ngày hôm nay là sao?
Nhưng hắn cũng đang đói đến mờ mắt rồi, đói đến mức không biết khách sáo và khiêm nhường là cái gì, liền nhận lấy lòng đỏ trứng và cắn một miếng, hạnh phúc và thỏa mãn tràn ngập trong miệng: "Ôi, thơm quá, đã lâu chưa được ăn đồ ngon như thế rồi."
Cao Nhất Diệp hướng về trong làng, cố hết sức bình sinh mà la lên: "Các vị thúc thúc bá bá, tẩu tẩu a di, ca ca tỷ tỷ, đệ đệ muội muội, nhanh đi theo ta, có đồ ăn ngon này, mọi người đều có thể no bụng rồi."