Chương 8: Không thể giết họ
Lý Đạo Huyền đưa tay phải lấy ra điện thoại, hướng về các người tí hon trong hộp chụp tách tách, chụp vài tấm ảnh để giữ lại khoảnh khắc giằng co này.
Đồng thời tay trái cũng chuẩn bị sẵn sàng để ra tay giúp các "người tí hon của mình", mở nắp đậy hộp tạo cảnh ra, giơ một tay trên không trung cái hộp, chỉ cần "người tí hon của mình" có nguy hiểm cho sinh mệnh, y sẽ thò tay trái vào và giết chết năm "quan sai tí hon từ bên ngoài đến".
Tựa như giết chết đám sơn tặc tí hon vậy.
Cao Nhất Diệp rất sợ, cái loại hoảng sợ không biết làm gì.
Nàng lại loáng thoáng nhìn thấy thiên thần đại nhân xuất hiện trên bầu trời, đương nhiên, đây chưa phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ chính là thiên thần đại nhân đã giơ tay lên rồi.
Nàng biết thiên thần đại nhân nhấc tay là có ý nghĩa gì.
Ngày hôm qua nàng đã tận mắt nhìn thấy, thiên thần đại nhân một bàn tay một người, đập toàn bộ sơn tặc thành bánh thịt, hình ảnh đáng sợ lại hả giận đó đến nay vẫn còn quanh quẩn trong đầu.
Cao Nhất Diệp vội vàng ngẩng đầu, hướng lên không trung hét lớn tiếng: "Đừng! Thiên thần đại nhân, đừng giết họ."
Lý Đạo Huyền: "Hả?"
Cao Nhất Diệp kêu to: "Họ là quan sai, giết họ rồi, cả thôn chúng tôi sẽ xong đời."
Nàng la lên đã dùng hết khí lực, người bên cạnh nàng tự nhiên đều nghe được.
Các thôn dân đều ngẩn ra.
Năm tên quan sai cũng ngẩn người, sau đó đồng thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ: có ý gì? đám thôn dân này sao lại hướng về bầu trời bảo là đừng giết bọn mình?
Bầu trời có vật gì có thể giết năm người mình?
Không nhìn thấy, bầu trời không có gì hết.
Họ cũng không ngốc, lập tức nhớ tới lời thôn trưởng mới nói: "Đây là gạo thần thiên thần đại nhân ban thưởng cho chúng tôi, dùng để cứu mệnh, nếu như các ngươi dám động vào, thiên thần đại nhân sẽ lấy mạng của các ngươi."
"Hừ!" Quan sai dẫn đầu buột miệng mắng: "Cố làm ra vẻ chứ gì?"
Một quan sai khác cũng nói: "Lão tử sợ quá cơ, cứ tưởng thật sự có vật gì có thể tới giết lão tử, kết quả là bọn thấp hèn diễn kịch, tưởng lão tử nhát gan hả?"
Một tên quan sai quát lên với Cao Nhất Diệp: "Tiện nữ nhân này, nói mấy lời xàm xí thần quỷ gì hả? Đe dọa quan sai sao, muốn đối nghịch với triều đình, không muốn sống nữa đúng không?"
Cao Nhất Diệp: "Ta không phải hù doạ các ngươi, ta đang cứu các ngươi đấy, đi nhanh đi, thiên thần đại nhân đã giơ tay lên rồi, các ngươi đã chọc giận hắn, tiếp tục như vậy, hắn sẽ một chưởng một người, đập chết tất cả các ngươi."
Năm tên quan sai nghẹn họng.
Lời này nghe mà trong lòng sợ hãi, nhưng quả thật rất khó tin tưởng.
Quan sai dẫn đầu ra hiệu cho một tên thủ hạ bên cạnh: "Bắt nữ nhân yêu ngôn hoặc chúng kia lại cho ta, đem về nha môn huyện từ từ thẩm vấn, nàng có khả năng là yêu nhân của Bạch Liên tà giáo."
Quan sai kia giơ lên xích sắt trong tay, từ từ đi tới gần Cao Nhất Diệp.
Cao Nhất Diệp liếc nhìn quan sai đang đi tới gần mình, lại ngẩng đầu nhìn, tầng mây đã tách ra, tay của thiên thần đại nhân đang nhanh chóng di chuyển xuống phía dưới, rất nhanh liền đi tới trên đầu quan sai, rất rõ ràng thiên thần đại nhân đang phù hộ mình, nếu như quan sai này hạ thủ với mình, thiên thần đại nhân sẽ đập xuống một chưởng, quan sai sẽ bị đập thành bánh thịt.
Nhưng quan sai lại khác với sơn tặc!
Sơn tặc giết thì giết, khiêng ra ngoài thôn chôn xong sẽ không còn dấu vết gì.
Nhưng quan sai chết ở thôn Cao gia, sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng, quan phủ sẽ cho rằng là người của thôn Cao gia giết họ, mọi người cả thôn sẽ bị gắn cho cái mác "tạo phản", tiếp theo đại quân sẽ đến trấn áp, mọi người sẽ chết không có chỗ chôn.
Cao Nhất Diệp không thèm để ý tới quan sai đang đi về phía mình, lại ngẩng đầu và quay về bầu trời tiếp tục hô to: "Thiên thần đại nhân, không thể giết, tuyệt đối không thể giết họ, chỉ cần để cho họ biết ngài ở chỗ này, họ cũng không dám vô lễ với ngài rồi."
Lý Đạo Huyền nghe được tiếng la của thiếu nữ.
Nàng đang cố hết sức mà la lên.
Chỉ vì bảo vệ năm tên quan sai này?
A, không đúng! Nàng đang bảo vệ mình, bảo vệ thôn dân.
Lý Đạo Huyền lập tức hiểu ngay, phía sau năm quan sai tí hon này còn có nhiều quan sai tí hon hơn nữa, thân phận của họ liền đại biểu cho sức mạnh phía sau họ.
Hộp tạo cảnh này cũng không phải đơn giản như mắt ta nhìn thấy.
Lần này làm theo mong đợi của thiếu nữ vậy.
Bàn tay của Lý Đạo Huyền vốn dự định đập chết quan sai liền dừng lại, y chỉ vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng nhón quan sai kia lên như ngắt một đoá hoa dại.
"A a a a!"
Quan sai phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Hắn đang từng bước một đi tới Cao Nhất Diệp, chuẩn bị bắt thiếu nữ yêu ngôn hoặc chúng này về thẩm vấn, ai ngờ đột nhiên cảm giác được một luồng sức mạnh giữ lấy vai mình, áp lực khổng lồ ép tới khiến xương cốt toàn thân vang lên rắc rắc, suýt nữa sụp đổ.
Hắn nhìn trái, nhìn phải, muốn nhìn ra vật gì đang giữ mình lại, nhưng không nhìn thấy, bên người không có bất cứ đồ vật nào, hắn chỉ có thể cảm nhận được một áp lực vô hình.
Tiếp theo hai chân hắn rời khỏi mặt đất, và bay lên giữa không trung.
Sức mạnh không nhìn thấy đó xách hắn lên, treo lên không cao một trượng.
Bốn quan sai khác cùng ngẩng đầu lên, nhìn tên quan sai bị treo giữa không trung, không ngừng vùng vẫy, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Các thôn dân thấy cảnh này lại đồng loạt quỳ xuống: "Thiên thần đại nhân hiển linh rồi."
Quan sai bị xách lên giữa không trung sợ quá nước mắt nước mũi giàn giụa, ngay cả đũng quần cũng đã ướt đẫm. Hắn quơ tay quơ chân giữa không trung, khàn giọng la lên: "Thiên thần đại nhân tha mạng, thiên thần đại nhân tha mạng... tiểu nhân vô ý mạo phạm... tiểu nhân sai rồi... tha mạng..."
Bốn quan sai khác hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Đúng lúc này, Lý Đạo Huyền phùng má, hướng về bốn tên quan sai khác, thổi "phù" một hơi.
"Ầm!"
Cuồng phong nổi lên!
Một luồng kình phong cuốn tới bốn người, không cuốn những người khác, chỉ cuốn lấy bốn người họ.
Bốn quan sai bị cơn gió đáng sợ này thổi bay hết về phía sau, bay ra xa ba bốn mét mới ngã văng ra đất, mông thiếu chút cũng nở hoa.
Lần này bốn người cũng biết được mình nên làm gì, vội vàng xoay người bò dậy, sau đó quỳ phịch xuống đất, trán dí sát xuống mặt cát vàng.
Lý Đạo Huyền cất lời: "Bảo chúng cút đi! Không cho phép nói ra chuyện xảy ra vừa rồi."
Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Thiên thần đại nhân bảo các ngươi cút, còn cảnh cáo các ngươi, không cho phép nói ra chuyện ngày hôm nay."
Bốn người vội vàng dập đầu: "Cẩn tôn phân phó của thiên thần đại nhân."
Đứng dậy, nhanh chân bỏ chạy.
Quan sai bị treo giữa không trung khóc lớn: "Tiểu nhân cũng muốn cút, thiên thần đại nhân tha mạng, xin ngài để cho tiểu nhân cũng cút đi, chuyện ở đây tiểu nhân sẽ không nói ra nửa lời..."
Lý Đạo Huyền khẽ buông tay, quan sai kia ngã xuống cái bịch từ độ cao một trượng, nhưng hắn nhịn đau xoay người bò dậy, khập khiễng đuổi theo bốn tên đồng liêu đi mất.
Lý Đạo Huyền tập trung ánh mắt lên người năm quan sai, y muốn nhìn rõ năm tên quan sai này rốt cuộc "rời khỏi hộp tạo cảnh" thế nào, chỉ thấy năm người lảo đảo, vô cùng chật vật chạy ra khỏi thôn, chạy đến vùng cát vàng ngoài thôn, lại chạy, rất nhanh liền đến mép hộp tạo cảnh.
Ở đây là bức tường thủy tinh đứng thẳng.
Năm người giống như không nhìn thấy bức tường thủy tinh đó vậy, tiếp tục đi về phía trước, đi xuyên qua thủy tinh... Nhưng họ cũng không đi xuyên hộp tạo cảnh ra bên ngoài, mà cứ như vậy trực tiếp biến mất không còn thấy bóng dáng, giống như bức tường thủy tinh là một cánh cửa truyền tống đi thông đến một thế giới khác.
"Đi ra ngoài? Biến mất rồi?" Lý Đạo Huyền đã tận mắt chứng kiến "người tí hon từ bên ngoài" ra vào hộp tạo cảnh, không khỏi lâm vào trầm tư...