Chương 121: Sơ Chiến Cổ Hóa Linh
“Phù hỏa thiên lôi, dẫn linh nhập kiếm, cấp cấp như luật lệnh!”
Chỉ thấy Bạch Tiêu Thiên ngâm tụng một hồi, đồng thời đưa ngón tay huơ một vòng trên Đồng Tiền kiếm, tức thì một tầng hỏa diễm đỏ thẫm từ thân kiếm tràn ra, bọc kín toàn bộ thân kiếm.
“Đi!”
Y quát nhẹ một tiếng, chuôi kiếm theo đó liền bắn đi kéo hỏa diễm hừng hức lao thẳng về phía Cổ Hóa Linh.
Cổ Hóa Linh thấy thế, Tam Tiêm Trảo Thứ trong tay cũng chớp động ánh ánh sáng rồi bắn vọt ra.
Bùm bùm bùm! Một tràng âm thanh va chạm dữ dội vang lên.
Trong chớp mắt, cả hai đã liên tiếp va chạm mấy lần trên không trung. Đồng Tiền kiếm kia phẩm cấp chỉ vẻn vẹn là phù khí, vậy mà sau khi được phù lục tăng cường lại có thể miễn cưỡng chống đỡ được pháp khí.
Thẩm Lạc nhìn sang phía Bạch Tiêu Thiên, chỉ thấy bên chỗ tóc mai của y mồ hôi đang túa ra, hiển nhiên là tiêu hao không ít Pháp lực.
Hắn do dự một chút sau đó đứng dậy rồi nhằm phía sau chạy như điên.
Cổ Hóa Linh thấy thấy, cho rằng hắn muốn trốn một mình, vội vàng lật cổ tay điều khiển Tam Tiêm Trảo Thứ dứt ra khỏi sự dây dưa của Đồng Tiền kiếm, vọt thẳng về phía Thẩm Lạc.
Bạch Tiêu Thiên âm thầm nghiến răng, vung mạnh tay lên, Đồng Tiền hỏa kiếm hóa thành một đoàn ánh sáng màu đỏ lại tiếp tục đuổi theo phi xoa, cố gắng một lần nữa cuốn lấy nó.
Ngay khi Đồng Tiền kiếm rời Bạch Tiêu Thiên, bóng dáng Cổ Hóa Linh đột nhiên ở giữa không trung lượn một đường vòng cung rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước người Bạch Tiêu Thiên, tiếp đó, đâm một tay về trước, theo đó một thanh chủy thủ bằng xương từ trong tay áo thò ra, như loài rắn rết lao thẳng về phía ngực Bạch Tiêu Thiên.
Nhưng Bạch Tiêu Thiên tựa hồ đã có đề phòng trước, tay còn lại đang giấu sau lưng cũng đã sớm bấm một pháp quyết, đồng thời miệng quát khẽ một tiếng “Nhanh”.
Chỉ thấy sợi dây chuyền tầm thường đeo trước ngực y bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ, lại nhanh hơn Cổ Hóa Linh một nhịp, ‘vèo’ một tiếng, hóa thành một thanh tiêm trùy nhỏ xíu dài chừng hai ngón tay đâm thẳng vào cổ Cổ Hóa Linh.
Cổ Hóa Linh bất ngờ không phản ứng kịp, chỉ có thể theo bản năng lệch đầu qua một bên.
Một tiếng ‘xẹt’ rất nhỏ vang lên.
Thanh tiêm trùy đỏ thẫm kia lao vọt qua cổ ả, kéo theo một tia máu tươi.
Cổ Hóa Linh còn chưa kịp có động tác khác đã bị Bạch Tiêu Thiên đá một cước trúng bụng dưới, cả người bay ngược ra ngoài.
Ả gian nan ổn định thân hình, đưa mắt nhìn Bạch Tiêu Thiên, trong con người đã có thêm một phần tức giận, không nhịn được chậm rãi nói:
“Xem ra khi còn ở trong quán, người vẫn một mực ẩn giấu thực lực, có thể cùng lúc điều động hai thanh phù khí, ít nhất cũng phải có tu vi Luyện Khí hậu kỳ nhỉ?”
Bạch Tiêu Thiên không nói gì nhưng thần sắc ngưng trọng, một kích mới rồi chính là đòn sát thủ của y, không nghĩ tới Cổ Hóa Linh lại có thể tránh né dễ dàng vậy.
Cổ Hóa Linh không thấy y đáp, hai mắt đột nhiên nhíu lại, sát cơ bùng lên.
Đất dưới chân Bạch Tiêu Thiên đột nhiên văng tung tóe, ngay tiếp đó, hai mắt cá chân y thình lình bị bộ bạch cốt khô trảo gắt gao tóm chặt rồi kéo mạnh xuống dưới khiến cả người y không thể làm gì khác ngoài việc bị lôi sụt xuống.
Cùng lúc đó, thân hình Cổ Hóa Linh nhoáng cái cũng lao đến, vung thanh chủy thủ tỏa ánh sáng tím trong tay ra, đâm thẳng vào chỗ mi tâm Bạch Tiêu Thiên.
Bạch Tiêu Thiên giờ dù là triệu hồi Đồng Tiền kiếm hay thanh tiêm trùy kia cũng đều không kịp nữa.
Mắt thấy chỉ tích tắc nữa là chủy thủy sẽ đâm thủng đầu của y, đột nhiên một cây tên nước bén nhọn từ đằng xa bắn tới, “phanh” một tiếng liền đánh bật chủy thủ của Cổ Hóa Linh.
Ngay sau đó lại thấy một cây tên nước theo sát tới, bắn thẳng vào phía mặt Cổ Hóa Linh.
Cổ Hóa Linh thấy vậy, lòng bàn tay tỏa ánh sáng tím, lấy tay làm đao vung lên bổ xéo xuống, một chiêu liền đánh tan mũi tên kia.
Lúc này, trong bóng tối phía xa xa, thân ảnh một con Đại Hải quy màu đem hiện ra rồi từ từ bò sang phía bên này, bên cạnh còn có một một thanh niên đang đứng, tay bắt pháp quyết, chính là Thẩm Lạc.
Chỉ là sau lưng hắn, âm thanh rầm rầm không ngừng vang lên, một mảng sóng nước cao tới hai trượng cứ như vậy cuồn cuộn cuốn tới, đưa hắn từ trên sông đi tới trên bờ.
Thẩm Lạc nheo mắt lại, đồng thời hai tăng cùng vung về phía trước, sóng nước phía sau lập tức dùng thế như che trời, hóa thành một đợt thủy triều đập thẳng tới chỗ Cổ Hóa Linh.
Trong khi bản thân còn đang kinh ngạc, Bạch Tiêu Thiên chợt phát hiện dưới chân mình cũng có nước sông tuôn ra, rất nhanh liền ngưng tự thành một xoáy nước nâng thân thể của y từ trong cạm bẫy đi lên.
Y vội vàng triệu hồi Đồng Tiền kiếm và tiêm trùy, chém rụng hai cái bạch cốt khô trảo ở mắt cá chân rồi đi tới cạnh Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc tập trung tinh thần không chế sóng nước, ngay khi tuôn tới trước người Cổ Hóa Linh, bọt nước từ trong khối nước cuồn cuồn dâng lên chỗ đầu con sóng, hóa thành một một con thủy mãng trong suốt rất dài to bằng bắp chân, ngoác miệng táp về phía Cổ Hóa Linh.
Cổ Hóa Linh trong lúc nhất thời không làm rõ được hư thực của thủy mãng này, cũng không dám tùy tiện đón đỡ, chỉ nhảy lui về phía sau rồi triệu hồi Trảo Thứ đánh tới phía thủy mãng.
Thẩm Lạc thấy vậy liền chạy lên trước một bước, hai tay đánh thêm một chiêu, con thủy mãng kia hóa thành vô số sói nước. Đám sói nước này này thậm chí còn lao tới với một tốc độ nhanh hơn.
Lúc này, Trảo Thứ của Cổ Hóa Linh cung đã bay trở về, đánh lên trên thân một con sói nước.
“Bành!”
Sói nước nổ tung thành một đám bọt nước.
“Thanh thế thứ này đúng là làm người ta sợ hãi nha. Nhưng đáng tiếc chỉ là cái mã bề ngoài.” Cổ Hóa Linh cười khẽ một tiếng xong không lùi về sau nữa mà lao thẳng tới nghênh tiếp đám sói nước.
Thẩm Lạc thấy vậy, tâm niệm thủ thế cùng biến đối, tức thì trên thân những con sói nước liền trồi lên từng cái, từng cái mũi nhọn, xong hóa thành vô số mũi tên nước bén nhọn, bắn thẳng về phía Cổ Hóa Linh.
Cổ Hóa Linh khẽ rung cổ tay, chuôi Tam Tiêm Trảo Thứ tùy tiện nhoáng một cái, tức thì tầng tầng trảo ảnh xuất hiện trước người ả, đánh nát hết những mũi tên nước kia.
Có điều, ả không chú ý tới, trong số những mũi tên nước kia có hai cái không giống số còn lại, chúng xuyên quá được hư ảnh Trảo Thứ, bắn thẳng vào mặt ả.
“Phanh phanh”, hai tiếng nổ vang truyền ra.
Hai mũi tên nước do Tiểu Quy phun ra đánh lên mặt Cổ Hóa Linh xong liền nổ tung.
Cả người Cổ Hóa Linh bị đánh bật về sau nhưng có vẻ cũng không gặp vấn đề nghiêm trọng gì.
Nhưng chính lúc này, Bạch Tiêu Thiên chân đạp cương bộ tới được cạnh người ả, hai tay nắm Đồng Tiền kiếm, mãnh liệt bổ xuống cổ ả.
Mắt thấy Đồng Tiền kiếm trong tay Bạch Tiêu Thiên đã gần sát cổ Cổ Hóa Linh, nhưng khi còn cách ba tấc, Bạch Tiêu Thiên lại đột nhiên thấy bên hông bị xiết chặt. Nhìn xuống thì là một sợi thừng nước đột nhiên cuốn tới, tiếp đó dùng một lực cực mạnh kéo y bay ngược trở lại, xong nhẹ nhàng thả xuống chỗ cạnh Thẩm Lạc.
Tiếng xèo xèo nổi lên không ngớt.
Cơ hồ chỉ tích tắc sau, chỗ y mới ở trước đó bị một tầng bóng râm bao phủ, nhìn lại thì là một tầng thứ gì đó như phấn mịn màu tím.
Những thứ này vừa rơi xuống đất liền tỏa ra từng đợt khói trắng rồi ngay lập tức cháy bùng lên, đốt mặt đất sinh ra một cái hố to.
“Yêu Cốt Lân Phấn!”
Bạch Tiêu Thiên sau khi nhận ra thứ kia, lại nhìn thoáng qua thấy ở chỗ cách đó không xa, sau lưng Cổ Hóa Linh mờ hồ thấy có hai cánh tỏa ánh sáng màu tím, y không khỏi nuốt nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.
Nếu không phải Thẩm Lạc vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ra tay giật y trở về, chỉ cần dính một chút xíu thứ kia vào người, giờ phút này e rằng đã bị đốt thành một đống xương khô.
Cổ Hóa Linh bỗng nhiên bay lên không trung, hai cái cánh xương thình lình quạt về phía trước một cái, tức thì hai luồng gió lốc gào thét thổi tới, cuốn theo một mảng lân phấn bay về phía hai người.