Chương 19: Đấu Quỷ (Hạ)
Ngay khi Thẩm Lạc còn đang cân nhắc, mái tóc bù xù của con quỷ đột nhiên tung bay lên để lộ ra khuôn mặt hư thối trắng bệch.
Mătặt nó giống như bị ngâm lâu trong nước, môi và hai gò má rữa nát hết, da mặt rách rưới lòi cả thịt ra ngoài. Khi nó cúi mặt xuống, máu huyết trong hốc mắt cũng đã hư thối quá nửa, không ngừng rỉ ra nước mủ, chỉ còn một vài mạch máu liên kết giữ lại hai con ngươi đang không ngừng run rẩy như có thể rớt ra ngoài bất cứ lúc nào.
Thẩm Lạc là kẻ luôn to gan lớn mật nhưng thấy khuôn mặt quỷ này cũng phải giật mình kêu lên.
Quỷ vật há miệng phát ra một tiếng rít lạnh lẽo chói tai, đồng thời hai luồng gió âm từ trong miệng nó phóng ra như hai cây tên tách ra làm hai hướng, nhắm thẳng mặt Thẩm Lạc và bé gái mà bắn tới.
Cùng lúc đó, hai tay quỷ vật giương lên đưa qua hai bên, tức thì một luồng gió âm nổi lên khắp căn phòng. Cơn gió cuốn mọi thứ đồ vật nhỏ trong phòng lên, duy chỉ có cái bàn thờ kia là không chịu ảnh hưởng chút nào, thậm chí cả tàn hương trên đó cũng không xê xích dù chỉ một li.
Thẩm Lạc lúc trước đã ăn đủ mùi đau khổ từ quỷ vật nên mới thấy nó hé miệng đã cấp tốc ngã xuống đất, cuống cuồng lăn qua một bên tránh né nên không bị luồng gió âm đánh thẳng vào mặt.
Bé gái kia không có kinh nghiệm như hắn, tức thì bị gió âm quét trúng mặt khiến hai mắt chỉ kịp đảo khẽ một cái rồi ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.
“Không ổn!”
Thẩm Lạc muốn trở mình bò dậy nhưng kết quả là tạp vật trong phòng bay loạn, chén bát ghế gỗ cứ liên tục lướt qua đầu cộng thêm gió âm thổi từng đợt khiến hắn không thể không nằm mà lăn tới góc phòng trốn tránh.
Nhưng quỷ vật cao lớn kia không truy kích hai người Thẩm Lạc mà khẽ lui lại, đồng thời đưa tay vẫy một cái về hướng bên ngoài phòng.
Ù ù ù…
Không gian ngoài phòng vang lên một tràng tiếng rung, kế đó từng đợt âm khí mờ đục lạnh lẽo cuốn theo một mảng lớn sương mù tràn tới rồi nhanh chóng dung nhập vào thân thể quỷ vật.
Thân thể của nó nhanh chóng khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thoáng chốc hóa thành thực thể, đồng thời khói đen ngoài thân cũng tỏa rộng ra.
Mái tóc dài như tảo biển trên đầu quỷ vật bây giờ mọc nhanh như có sinh mệnh, tiếp đó chúng như xúc tu bắn ra, cuốn về phía Thẩm Lạc ở trên mặt đất.
Thẩm Lạc nhìn thấy một loạt biến hóa của quỷ vật thì vừa sợ vừa hối hận. Hắn vội vàng tung người lên hòng trốn tránh, thế nhưng lượng tóc cuốn tới quá nhiều, không gian trong phòng không lớn nên chẳng mấy mà cả người lẫn hai tay hai chân đã bị vô số sợi tóc dài cuốn lấy.
Bốn phù văn trên người hắn cơ bản không có khả năng kích phát nữa, hai cọc gỗ thì bị tóc quỷ quấn chặt không thể vung vẩy gì.
Dưới tình huống cấp bách, Thẩm Lạc lại định thôi động Tiểu Hóa Dương Công nhưng hiện tại hắn đã sức cùng lực kiệt, cộng thêm việc kích phát Tiểu Lôi phù trước đó đã tiêu hao hết Dương cương chi lực tích lũy trong cơ thể nên trong lúc nhất thời cơ bản là không thể nào.
Chỉ một thoáng trì hoãn thôi mà tóc quấn quanh thân hắn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc cả người hắn đã bị kéo ngã ‘bịch’ một cái xuống nền đất.
Thân thể cao lớn của quỷ vật uốn éo rồi hóa thành một cái bóng màu đen như rắn, bám vào đám tóc tiến dần về phía Thẩm Lạc. Cùng lúc đó, quỷ vật há miệng hút nhẹ một hơi về phía hắn.
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy có một luồng hàn ý đánh tới, kế đó hắn rùng cả mình rồi cảm nhận được rõ ràng từng luồng, từng luồng nhiệt khí đang tách khỏi cơ thể hắn bay ra phía ngoài.
“Nó đang hút dương khí của mình! Chẳng lẽ lại phải chết lần nữa…”Thẩm Lạc cảm nhận được thân thể càng ngày càng lạnh, tứ chi càng lúc càng yếu đuối vô lực, dần dần không thể động đậy gì nữa.
Hắn dẫu không cam lòng nhưng lại chẳng còn sức phản kháng.
Không gian đen kịt bên ngoài lúc này bỗng lóe lên một ánh chớp, theo đó là một tiếng sấm đì đùng giữa cơn mưa như trút nước.
Bé gái đang hôn mê đổ gục bên giương khẽ động đậy cộng thêm bị tiếng sấm đánh thức liền gắng gượng ngồi dậy. Nhìn tình cảnh của Thẩm Lạc, trong mắt cô bé hiện lên vẻ bối rối, tay chân vội vàng lôi từ gầm giường ra một cái thùng gỗ khác nhỏ hơn.
Trong thùng gỗ thấy gần nửa thể tích là một dịch lỏng màu đen, chính là máu chó mực.
Bé gái há miệng mạnh mẽ cắn rách ngón tay, theo đó một dòng máu tươi chảy xuống xuống, hòa cùng máu chó mực trong thùng.
Quỷ vật đã tiến sát tới người Thẩm Lạc cảm ứng được điều gì đó liền quay phắt người, vặn vẹo thân thể toan bay lên chỗ cao trên đỉnh đầu Thẩm Lạc.
Nhưng bé gái dù chật vật vội vã cũng đã kịp nhấc thùng gỗ lên rồi bất thình lình hất ‘rào rào’ toàn bộ máu chó mực trong thùng về phía nó.
Sau khi làm xong hết thảy, cô bé cũng kiệt lực, nằm xụi lơ trên nền đất.
Quỷ vật né không kịp, bị máu chó mực tập kích bất ngờ đến quá nửa người bị dính. Tức thì ngoài thân nó vang lên tiếng xì xì liên tục, theo đó một mảng khói đen lớn phiêu tán, đồng thời thân thể vừa mới ngưng tụ của nó một lần nữa trở nên trong suốt, có vẻ như vừa chịu một thương tổn cực lớn.
Nó kêu thảm một tiếng chói tai như muốn xé rách màng nhĩ người khác. Thân thể lướt qua một bên, kết quả là đâm sầm vào một vách tường.
Vì trên tường cũng có bôi sẵn máu chó mực nên quỷ vật không thể xuyên qua mà trái lại, nó bị chấn văng xuống nền đất tạo ra một âm thanh trầm, lớn. Cả gian phòng cũng vì thế mà lắc lư.
Đám tóc quấn quanh người Thẩm Lạc cũng theo đó nới lỏng. Thẩm Lạc chỉ thấy thân thể được thả lỏng, dù tứ chi có phần vô lực nhưng vẫn gắng hết sức thoát ra.
Hắn hiện tại miệng thở hổn hển, ngực phập phồng liên hồi, cảm giác bản thân sắp hư thoát nhưng vẫn cắn răng một cái rồi ném cọc gỗ trong tay đi, xoay người dùng chút sức lực cuối cùng ôm tượng thần đầu chó trên bàn thờ nhét vào ngực áo, tiếp đó bước nhanh về trước, thả cả người đổ ép lên trên thân thể quỷ vật đang khổ sở lăn lộn.
Bé gái trố mắt nhìn hành động mà Thẩm Lạc mới thực hiện, miệng không khỏi muốn kinh hô nhưng rồi lại không thấy có tiếng gì phát ra.
Kết quả lần này là thân thể và hai tay của Thẩm Lạc không còn xuyên qua người quỷ vật mà vừa vặn ôm chặt được nó.
Ngay tiếp đó, tượng thần trong ngực áo hắn đột nhiên trở nên nóng rức, tỏa ra một vầng hào quang lớn màu vàng chiếu lên trên thân quỷ vật.
Thân thể quỷ vật bị ánh sáng này chiếu vào, lập tức một hồi những tiếng xì xì vang lên, từng sợi khói đen từ trên thân nó tỏa ra. Quỷ vật liên tục kêu la thảm thiết, đôi tay con quỷ cũng điên cuồng khua mua hòng thoát khỏi việc bị Thẩm Lạc ôm chặt.
Thẩm Lạc có vẻ vô cùng quyết tâm nên chẳng biết hắn lấy sức lực từ đâu mà hai tay vẫn xiết chặt quỷ vật không hề nới lỏng.
Theo từng sợi, từng sợi khói đen từ ngoài thân quỷ vật bốc lên, thân thể nó cũng nhanh chóng trở nên mờ ảo đồng thơi bắt đầu thu nhỏ lại.
Khuôn mặt Thẩm Lạc trở nên xanh xao, đến cả đôi môi cũng không còn chút huyết sắc. Cả người quỷ vật vốn lạnh thấu xương lại thêm từng luồng, từng luồng âm khí truyền ra làm máu huyết trong cơ thể hắn như sắp bị đông cứng, đến hàm răng cũng không run lên nổi.
Một chút tỉnh táo còn sót lại nói cho Thẩm Lạc biết hiện tại chính là thời khắc sinh tử, chỉ cần hơi lơi tay là sẽ thất bại trong gang tấc.
Bé gái cuối cùng cũng từ sợ hãi lấy lại được chút tinh thần, chật vật bò dậy, lê chân bước tới trước người Thẩm Lạc, nghiêng thùng gỗ trong tay xối hết chỗ máu chó mực còn sót xuống đầu quỷ vật.
Theo một tiếng rít chói tai, thân thể quỷ vật chỉ còn bằng phân nửa khi trước bỗng nhiên nổ tung hóa thành một đám khói đen bay tỏa ra.
Khói đen tan hết để lộ ra Thẩm Lạc với khuôn mặt tím đen không một chút huyết sắc.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, cả người đã rơi vào trạng thái hôn mê, miệng hít vào thì ít thở ra thì nhiều, trông sắp không xong rồi.
Cô bé thấy quỷ vật bị diệt rồi nên trong lòng cũng thả lỏng, ngồi xụi lơ xuống nền đất nhưng khi thấy tình cảnh của Thẩm Lạc lại gắng gượng bò dậy, đưa tay đẩy đẩy người hắn, vừa chạm tới thôi liền cảm thấy lạnh buốt như băng.
Bé gái lo lắng xoắn xuýt tới độ mắt đỏ hết lên, định đưa tay đỡ Thẩm Lạc dậy.
Chính vào lúc này, sắc mặt Thẩm Lạc bỗng trở nên cổ quái, thân thể hắn từ hai chân bắt đầu trở nên mờ ảo.
Chỉ một thoáng sau, cả người hắn cứ thế lặng yên biến mất không chút tăm tích, tựa như chưa từng xuất hiện ở chốn này.