Chương 424: Dị Hoả Đoạt Hồn
Chẳng biết lúc nào, nước hồ vốn sôi trào đã trở về bình tĩnh, mặt nước lần nữa trở nên trong suốt không gì sánh được. Hồ Dung nhìn xuyên thấu qua mặt nước, không biết vì sao, lại thấy được một trường ảnh màu đen, như rồng như rắn đang du động dưới mặt nước.
Nó nhìn tựa hồ đang dán trên tầng mặt nước này, có thể tế sát nhưng lại phảng phất giấu ở trong vực sâu, khiến cho người nhìn không thấu.
Đúng lúc này, phía dưới ao bỗng nhiên có một bóng đen bốc lên, đứng gần mặt nước hiện ra nguyên hình, rõ ràng là một đầu rồng râu tím to lớn vô cùng.
Hai mắt nó nhắm nghiền, trên râu rồng dính đầy máu tươi, nhìn dữ tợn dị thường.
Hồ Dung thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, đang muốn mở miệng nói cái gì, hai mắt đầu rồng kia vốn nhắm chặt, đột nhiên mở ra, trong một đôi tròng mắt lộ ra màu u lục tĩnh mịch, chợt chớp động một chút.
Trong chớp nhoáng đối mặt này, đầu rồng kia liền chìm vào trong hắc ám, biến mất không thấy.
Hồ Dung đứng ở trên mặt nước, không biết sao tròng trắng trong đôi mắt biến mất không thấy gì nữa, hai con mắt trở nên đen như mực, thần tình trên mặt cũng biến thành một mảnh chết lặng.
Thẩm Lạc mặc dù không nhìn thấy dưới hồ nước có dị tượng gì, nhưng nhìn bộ dáng Hồ Dung, liền biết có chút không đúng.
Hắn giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng mới dị động, trên bờ vai liền gặp một trọng kích, thân thể trầm xuống, lại té ngã xuống, đầu vai càng truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, xương cốt tựa hồ gãy mất.
Trong mắt Thẩm Lạc lóe lên vẻ kinh hãi, nhìn về phía Hồ Dung bên này, lấy nhãn lực của hắn đúng là không thể thấy rõ, đối phương làm sao trong nháy mắt đã đi đến bên người mình.
Bất quá, làm hắn có chút ngoài ý muốn là, Hồ Dung sau một kích, cũng không động thủ giết hắn, mà mặt không thay đổi đi tới phía đoá sen màu hồng trong hồ nước.
Tới phụ cận, hai mắt lão gắt gao nhìn chằm chằm đóa hoa sen kia, khóe miệng đột nhiên toét ra, lộ ra một nụ cười quỷ dị, đưa tay chụp về phía hoa sen kia.
Trên bầu trời, Lục Hóa Minh thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, muốn phi thân xuống ngăn cản, đáng tiếc Quỷ Tướng ngăn ở trước người, đánh cho gã liên tục lùi về phía sau, căn bản không thể tới gần.
"Giáp Trình huynh, mau ngăn cản hắn, nhất định không được. . ."
Lục Hóa Minh còn chưa nói xong, Thẩm Lạc đã vung ra một tấm Lạc Lôi Phù, đập tới Hồ Dung.
Trên lá bùa loé lên quang mang, lôi điện chưa phóng thích ra, trung tâm lá bùa đã lóe lên một đạo thanh quang, đâm xuyên một lỗ thủng, thập phần tinh chuẩn phá hủy chỗ mấu chốt phù văn trên lá bùa.
Lá bùa kia lập tức câm lặng, chỉ chớp động một chút bạch quang, tất cả lực lượng bị xói mòn.
Cùng lúc đó, tay Hồ Dung đã chộp đến nhành hoa, phong ấn sẽ giải khai ngay khoảnh khắc này!
Nhưng mà, ngay lúc bàn tay Hồ Dung chạm đến nhành hoa, trong nháy mắt dị biến phát sinh!
Đóa sen chín cánh màu hồng kia, trong nháy mắt màu sắc chuyển từ thâm sang màu xích hồng mà Thẩm Lạc thấy lúc trước trong huyễn tượng.
"Không ổn."
Thẩm Lạc nói thầm một tiếng, căn bản không lo được trên thân đau nhức kịch liệt, cơ hồ dùng cả tay chân bò ra ngoài hồ nước.
Nhưng cuối cùng vẫn quá muộn, trong từng cánh hoa Hỏa Liên, từng luồng từng luồng xích hồng liệt diễm trong nháy mắt từ trong đó tuôn ra, hóa thành một vùng biển lửa, nuốt sống Hồ Dung và Thẩm Lạc vào.
Chỉ là ngọn lửa kia cháy rất chừng mực, chỉ cháy trong phạm vi hồ nước, tuyệt không rời bờ hồ một tấc.
Trong nháy mắt liệt diễm gia thân, Thẩm Lạc tưởng mình hóa thành tro bụi, nhưng trên thực tế ngay cả một tia nóng rực hắn cũng không cảm nhận được, ngọn lửa kia nhìn như hừng hực, cơ hồ lại không có nhiệt độ.
Ngay lúc trong lòng của hắn kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy hai mắt một trận bỏng rát, dường như có hoả diễm chui vào trong mắt của hắn. Chỉ là nó còn chưa kịp chân chính chui vào, trong tay áo hắn liền có một vật bỗng nhiên bay ra, toả ra một tầng bạch quang mịt mờ.
Thẩm Lạc định thần nhìn lại, liền phát hiện vật trong bạch quang kia, rõ ràng là hộp đá trước đó được thu liễm trong gối ngọc.
Chỉ nghe "Đùng" một tiếng, nắp hộp mở ra, bên trong sinh ra một lực hút khó hiểu, kéo hai sợi hoả diễm ý đồ chui vào trong mắt hắn vào trong hộp đá.
Ngay sau đó, hộp đá lại "Cạch" một tiếng, tự đóng lại, rơi xuống.
Thẩm Lạc nhìn một màn trước mắt, đứng tại đương trường, trong lúc nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn một tay nhặt hộp đá lên.
Chỉ là không đợi hắn nghĩ rõ, hoả diễm bao phủ bốn phía đột nhiên nhao nhao cuốn ngược về, tất cả đều co vào trong hoa sen, hết thảy xung quanh đều khôi phục nguyên trạng, phảng phất biển lửa lan tràn vừa rồi chỉ là một trận huyễn tượng mà thôi.
Thẩm Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua hộp đá trong tay, trong lòng biết vừa rồi thấy, tuyệt đối không phải là hư ảo.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Hắn không khỏi tự lẩm bẩm một tiếng.
Ánh mắt Thẩm Lạc lại di chuyển về phía trước, liền thấy trước người cách đó không xa, Hồ Dung đang quỳ rạp trong hồ nước, hai tay duy trì tư thế cổ quái che chắn trước hai mắt, không nhúc nhích.
"Đây là. . ." Thẩm Lạc nhíu mày, cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ thấy trên thân Hồ Dung kia không có nửa điểm sóng pháp lực truyền ra, thân hình từng chút từng chút trầm xuống dưới hồ, chốc lát sau đã chìm quá nửa người.
Thẩm Lạc nghĩ tới điều gì, thần sắc lần nữa biến đổi, lập tức phi thân xông lên phía trước, một tay kéo lấy cổ áo Hồ Dung, xách lão từ trong nước ra, thân hình nhảy lên rơi vào bên bờ.
Hắn tiện tay ném một cái, Hồ Dung vẫn duy trì tư thế cũ, té lăn trên đất vẫn không cải biến tư thế.
Thẩm Lạc đi quanh lão xem xét, liền phát hiện lão đã khí tuyệt bỏ mình, cơ bắp trên mặt căng cứng, thần sắc vạn phần hoảng sợ, trong một đôi vành mắt đen ngòm, đã không có ánh mắt, biến thành hai lỗ máu.
"Ngọn lửa kia. . . Hẳn là có thể trực tiếp thiêu đốt thần hồn?" Thẩm Lạc đột nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua hoa sen trong hồ nước, lập tức đổ mồ hôi lạnh cả người, sợ hãi không thôi.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước tại biển lửa trong ao, từng có hai sợi hỏa diễm định chui vào trong cặp mắt của hắn, nếu không phải bị hộp đá tự bay ra hút vào, trước mắt chỉ sợ hắn cũng sẽ có kết cục như Hồ Dung.
"Bố trí tính toán tường tận, còn không phải tự mắc mình vào, cũng may ngươi còn có nhẫn trữ vật này, ta không khách khí nhận nhé." Thẩm Lạc thở dài một tiếng, kéo cánh tay Hồ Dung, tháo xuống một chiếc nhẫn màu bạc trên ngón vô danh của lão, thu nhập vào trong tay áo.
Sau đó, hắn lại lục kiếm trong tay áo và trong ngực Hồ Dung một chút, cũng không tìm ra thứ gì, đành coi như thôi.
Thẩm Lạc đứng lên, quét mắt nhìn bốn phía một chút, muốn xem thi thể mấy người Lã Hợp có còn không. Nếu còn, giúp đỡ bọn họ nhập thổ vi an, cũng tốt hơn để bọn họ phơi thây hoang dã.
Chỉ tiếc lúc trước đánh nhau thực sự kịch liệt dị thường, thi thể bốn người đã không biết rơi vào nơi nào, Thẩm Lạc mặc dù có tâm đi làm, cũng vô lực hoàn thành.
"Ầm."
Đúng lúc này, trên bầu trời lại có một trận oanh minh, một bóng người từ trên cao rơi xuống, đập ầm ầm trong rừng.