Chương 541: Trùng phùng
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
"Mau lui lại!"
Thẩm Lạc lên tiếng kinh hô, kéo Tạ Vũ Hân bên cạnh lại, trên hai chân toả sáng hào quang ánh trăng, nhanh chóng bắn ngược ra sau.
Hai đầu xúc tu màu đen sượt sát qua thân thể hai người, nện ở trên mặt đất.
"Ầm ầm" hai tiếng nổ mạnh, mặt đất bị nện ra hai cái hố to sâu hơn một trượng.
Thẩm Lạc kinh hãi, không dám dừng lại, toàn lực bay ngược ra sau.
Trên thân Lục Hóa Minh bên cạnh chớp động bạch quang, cũng kịp thời lui lại, không bị xúc tu đánh trúng.
Trong sông sóng cả quay cuồng, hiện ra một quái vật màu đen to như ngọn núi.
Quái này như bạch tuộc, mọc ra mấy chục cây xúc tu to lớn, điên cuồng vũ động, mặt sông nhấc lên sóng lớn như biển cả. Trung tâm xúc tu mọc ra hai con mắt màu đỏ tươi, gắt gao nhìn chằm chằm ba người trên bờ, toát ra vẻ khát máu giết chóc vô tận.
Ba người Thẩm Lạc nhìn thấy cự thú đáng sợ như thế, đáy lòng đều phát lạnh.
Nếu bọn họ vừa rồi chậm một bước, bị xúc tu cuốn trúng, kéo vào trong sông, tuyệt không còn mạng.
Thẩm Lạc tuy có Thuần Dương Kiếm Phôi, Hồng Liên Nghiệp Hỏa nơi tay, nhưng đối mặt cự thú bực này, cũng không mảy may chiến thắng.
Quái vật to lớn kia chỉ ở trong sông gầm nhẹ, cũng không lên bờ truy kích.
Minh Hàn âm Khí ở mặt sông nơi khác chậm rãi phiêu đãng tới, bạch tuộc cự quái không cam lòng cuồng hống một tiếng về phía ba người, thân hình to lớn một lần nữa chui vào đáy sông biến mất, rất nhanh không thấy tăm hơi.
"Xem ra quái này không thể lên bờ, mà lại rất e ngại Minh Hàn âm Khí kia, do chúng ta lấy Minh Hàn âm Khí ở khu vực này đi, nó mới đi ra tác quái." Lục Hóa Minh nói.
"Vậy chúng ta có tiếp tục thu lấy Minh Hàn âm Khí nữa không, nếu không quái này lại đi ra." Tạ Vũ Hân nói.
"Ta thấy không sao, mặt sông rộng lớn, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, không tập trung thu Minh Hàn âm Khí tại một chỗ, nên sẽ không có nguy hiểm lớn." Ánh mắt Thẩm Lạc quét qua, nói.
Minh Hàn âm Khí này có tác dụng lớn với túi càn khôn, tiếp tục thu nạp, hai tầng cấm chế trong túi có hi vọng khôi phục, hiện tại dừng lại thật là đáng tiếc.
"Thẩm huynh nói không sai, Minh Hàn âm Khí này không thể bỏ lỡ, bất quá Tạ đạo hữu lo lắng cũng không phải không có lý... Thế này, chúng ta tiến thêm một đoạn xuống hạ du, tránh đi quái vật trong sông này, lại phân tán thu lấy những âm khí kia." Lục Hóa Minh tựa hồ cũng muốn thu lấy Minh Hàn âm Khí này, suy nghĩ một chút rồi nói.
Thẩm Lạc gật đầu đồng ý, Tạ Vũ Hân nhìn thấy hai người đều nói như vậy, cũng không phản đối.
Thế là ba người đi về hướng hạ du, đi tiếp hơn mười dặm mới dừng lại, phân tán ra tiếp tục thu lấy Minh Hàn âm Khí.
E sợ quái vật trong sông lại toát ra tập kích, ba người đứng cách xa bờ sông, đồng thời tự mình tế ra pháp khí, để phòng bất trắc.
Thời gian từng giờ trôi qua, rất nhanh qua gần nửa canh giờ.
Pháp khí của Tạ Vũ Hân cùng Lục Hóa Minh đã đạt đến cực hạn, tuần tự dừng tay, nhưng Thẩm Lạc vẫn còn tiếp tục thu lấy âm khí.
Trên túi càn khôn đột nhiên sáng lên quang mang, hai vầng sáng màu đen nổi lên, hai đạo cấm chế tản mát kia triệt để khôi phục.
Thẩm Lạc có thể cảm giác được, túi càn khôn khôi phục chín tầng cấm chế, uy năng lập tức tăng nhiều, không nói những thứ khác, đơn thuần lấy lực thôn phệ này, so với trước đó đã cường đại gấp bội.
Hắn nhìn túi càn khôn, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vốn cho là khôi phục hai tầng cấm chế xong, túi càn khôn sẽ ngừng hấp thu Minh Hàn âm Khí. Không ngờ cái túi này như một cái động không đáy, căn bản không mảy may dừng lại, tiếp tục hấp thu Minh Hàn âm Khí, thậm chí còn nhanh hơn mấy phần so với trước.
Trên túi càn khôn vốn màu đen, nổi lên từng đốm trắng, trở nên nửa trắng nửa đen, nhìn rất là cổ quái.
Thẩm Lạc cảm thấy kinh ngạc, nhưng không đình chỉ túi càn khôn thôn phệ.
Rất nhanh lại qua nửa canh giờ, thôn phệ không biết bao nhiêu Minh Hàn âm Khí, rốt cuộc nó phát ra tiếng vù vù, đình chỉ hút vào.
Lúc này túi càn khôn đã triệt để biến dạng, toàn thân triệt để biến thành màu trắng, mặt ngoài lại chớp động bạch quang như thực chất.
Thẩm Lạc đưa tay triệu hồi túi càn khôn, dò xét nó, bấm niệm pháp quyết điểm một cái lên túi.
Trên túi càn khôn đại phóng bạch quang, một cỗ ba động pháp lực khổng lồ bộc phát ra, vượt xa thượng phẩm pháp khí, so với hai kiện cực phẩm pháp khí Ngũ Nhạc Sơn Hình Ấn cùng Mặc Giáp Thuẫn không kém bao nhiêu.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ, một dải lụa màu trắng dài bảy tám trượng từ miệng túi càn khôn bắn ra, cuốn về mặt đất phía trước.
Trong dải lụa màu trắng phát ra một cỗ thôn phệ đáng sợ, trong đó còn bao gồm một cỗ khí tức kỳ hàn.
Nơi nó đảo qua, mặt đất lập tức bị đông cứng thành băng tinh trắng xóa. Bất quá sau một khắc phần đông kết, còn có mảng lớn đất đá chung quanh bị nhẹ nhõm cuốn lên, chui vào trong túi càn khôn.
Mặt đất bị xé nứt ra một cái hố dài mười mấy trượng, rộng hai ba trượng, sâu hơn một trượng.
Thẩm Lạc thấy cảnh này, mặt lộ vẻ đại hỉ.
Túi càn khôn triệt để thoát thai hoán cốt, uy năng so với trước đó lớn hơn nhiều, hoàn toàn vượt xa thượng phẩm pháp khí, lấy lực thôn phệ đáng sợ của dải lụa màu trắng kia, còn có khí tức kỳ hàn, nếu bản thân hắn bị dải lụa màu trắng cuốn trúng, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi vận rủi.
"Chúc mừng Thẩm huynh, được một kiện pháp khí lợi hại." Lục Hóa Minh chúc mừng.
Tạ Vũ Hân cũng đi tới, chúc mừng một tiếng.
"Đa tạ hai vị, vì chuyện của ta, để cho các ngươi đợi lâu." Thẩm Lạc thu hồi túi càn khôn, có chút áy náy nói.
"Không sao, thực lực Thẩm huynh tăng lên, đối với chúng ta cũng là chuyện tốt." Lục Hóa Minh vừa cười vừa nói.
Ba người đã thu thập xong, thế là thương lượng tiếp tục đi tới, chỉ là sông lớn phía trước đã chặn đường, chỉ có thể đi dọc theo bờ sông.
Bọn hắn nhìn lại tả hữu, nhất thời không biết nên đi hướng nào.
"Chủ nhân cẩn thận, ta cảm giác được, có một đoàn quỷ vật từ bên trái đến đây, số lượng rất nhiều, thực lực cũng không kém." Thanh âm Quỷ Tướng đột nhiên vang lên trong đầu Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống.
"Thẩm huynh, thế nào?" Lục Hóa Minh lập tức chú ý tới dị dạng của Thẩm Lạc, hỏi.
Thẩm Lạc không giấu diếm, lập tức kể lại chuyện Quỷ Tướng cảm ứng được.
"Tình huống bây giờ không rõ, không nên tùy tiện xung đột với quỷ vật nơi đây, trước tránh một chút đã!" Lục Hóa Minh cân nhắc, lập tức nói.
Thẩm Lạc và Tạ Vũ Hân cũng không muốn chém giết cùng những quỷ vật này, lúc này dọc theo sông lướt gấp về phía bên phải.
Nơi này tầm mắt hạn hẹp, mấy người không dám tùy tiện phi độn đi, về phần bay vào trong sông tị nạn, tao ngộ quái vật bạch tuộc to lớn kia, bọn hắn cũng tuyệt đối không dám.
"Không được, tốc độ những quỷ vật kia nhanh hơn nhiều so với các ngươi, rất nhanh sẽ đuổi kịp." Quỷ Tướng lần nữa truyền âm.
Thẩm Lạc cảm thấy run lên, đang muốn báo cho Lục Hóa Minh cùng Tạ Vũ Hân biết.
Tiếng xé gió từ phía sau truyền đến, chỉ thấy ba đạo độn quang hai đỏ một tím từ trong bóng tối phía sau bay ra, trong độn quang chính là ba người Đan Dương Tử, Xích Thủ chân nhân, còn có Cát Thiên Thanh.
"Đan Dương Tử đạo hữu, Xích Thủ đạo hữu, Cát đạo hữu!" Lục Hóa Minh nhìn thấy ba người, lập tức đại hỉ, vội vàng vẫy tay hô.
"Lục đạo hữu! Là các ngươi! Nhanh dùng ngự không phi hành đào tẩu! Phía sau có nhóm lớn quỷ vật, rất khó đối phó!" Đan Dương Tử vội vàng hô lớn, thương thế của bọn họ tựa hồ cũng đã tốt đẹp.
Đan Dương Tử còn chưa dứt lời, một đoàn mây đen che khuất bầu trời xuất hiện trong tầm mắt phía sau, trong mây vang lên tiếng rống, lít nha lít nhít đầy quỷ vật, không biết có bao nhiêu con.
Đa số những quỷ vật này là thú hình, có Song Đầu Quỷ Lang, Tam Vĩ Quỷ Hồ, Độc Giác Quỷ Sư, thực lực đều không yếu, non nửa quỷ vật vậy mà đạt đến Ngưng Hồn kỳ. Mấy quỷ vật cao lớn cầm đầu càng thêm lợi hại, tản ra khí tức mảy may không kém Cát Thiên Thanh, đạt đến Ngưng Hồn kỳ đỉnh phong, căn bản không phải mấy người có thể chống lại.