Chương 585: Tự bạo nguyên thần
Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Ngao Hân và Thanh Sất cũng bị kinh hãi ngây ra như phỗng, Lôi Lãng Xuyên Vân là thần thông lôi điện lợi hại nhất Đông Hải Long Cung, toàn bộ Đông Hải chỉ có Đông Hải Long Vương tu luyện thành. Ngoài Long Vương dù là một đám hoàng tử đều không thể nắm giữ thuật này, không ngờ Ngao Hoằng vậy mà học được!
Ba người cũng rất nhanh khôi phục lại, riêng phần mình khu động pháp bảo xuất thủ, nhưng thanh thế căn bản không cách nào so được với công kích của và Thẩm Lạc, Ngao Hoằng.
Mặt của Thâm Hải Cự Yêu lộ ra vẻ cuồng nộ, nếu Thẩm Lạc không bị thu lấy các loại công kích, nó làm sao bị động đến như thế này.
Thế nhưng cự yêu không có ý tránh né, ngược lại đột nhiên cuộn thân hình khổng lồ lại, lấy Trấn Ma Bia làm trung tâm cuộn thành một đoàn, bốn cái đầu đều trốn dưới thân..
Cùng lúc đó trên thân nó hắc quang sáng ngời, trên da hiện ra từng đường vân màu tím đen bạc h ngọ c s ánh, tỏa ra ma khí ba động cường đại. Trong nháy mắt vảy đen trên người biến lớn biến tăng thêm rất nhiều, vậy mà định dùng thân thể ngạnh kháng với công kích của Thẩm Lạc và Ngao Hoằng.
Bóng roi và lôi điện đầy trời rơi xuống, lân phiến trên thân Thâm Hải Cự Yêu vỡ vụn, huyết nhục xương gãy rơi vãi, gần nửa người bị đánh bay, lộ ra bạch cốt và nội tạng ghê người
Dù vậy Thâm Hải Cự Yêu vẫn chiếm cứ tại trước cửa nhà lao, không hề tránh né.
Trên thân Cự yêu, bốn cái đầu đồng thời há miệng phun ra một cỗ yêu lực đen kịt, điên cuồng rót vào trong Long Vương lệnh.
Long Vương lệnh phát ra một tiếng duệ khí có chút không cam lòng, sau một khắc tách ra kim quang loá mắt, toàn bộ lệnh bài biến thành trạng thái hơi mờ, phù một tiếng khảm vào trong Trấn Ma Bia.
Trấn Ma Bia lập tức rung động kịch liệt, phát ra một tiếng rắc rắc nhỏ, phía trên bỗng hiện ra một vết nứt.
Trong nhà tù, bóng đen khổng lồ phát ra tiếng cuồng hống hưng phấn, hai mắt huyết hồng như ngọn lửa nhấp nháy, một nắm đấm to lớn đánh mạnh vào trên cửa lao.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn!
Đột nhiên nhà tù thậm chí toàn bộ bình đài đều hơi run rẩy, vô số tro bụi bay lên.
"Dừng tay! Lôi Lãng Xuyên Vân!" Mặt của Ngao Hoằng lộ vẻ hoảng sợ, long thương lôi quang trong tay lần nữa sáng lên, đâm vào hư không.
Trên đầu Thâm Hải Cự Yêu hiện ra kẽ nứt màu đen, lôi quang sáng lên chói mắt, vô số lôi điện màu trắng đổ tuôn ra, oanh kích về phía Thâm Hải Cự Yêu.
Mấy người Ngao Trọng thấy cảnh này, cũng thi nhau toàn lực xuất thủ.
Mày Thẩm Lạc hơi nhíu, thấy vậy lập tức giãn ra, toàn lực vận chuyển Hoàng Đình Kinh, toàn thân phóng thích ra một cỗ khí tức gần như thực chất.
Cùng lúc đó, thanh âm long ngâm tượng minh vang lên, từng đầu hư ảnh kim quang to lớn nổi lên. Chúng vờn quanh ở chung quanh hắn, lục long lục tượng chi lực đều hiện ra, sau đó đều rót vào trong Lục Trần Tiên.
Lục Trần Tiên phát ra thanh âm huýt dài, linh quang sáng ngời, ngoại hình vậy mà bỗng nhiên biến đổi, hóa thành một thanh hắc phủ sắc bén.
Trên hắc phủ chớp động một tầng hung mang đen kịt, tại trong hắc mang chớp động, hình thể của hắc phủ điên cuồng to ra, trong chớp mắt hóa thành một thanh cự phủ màu đen dài mười mấy trượng.
Sau khi Lục Trần Tiên biến thành bộ dáng như thế, dường như giải trừ một loại phong ấn nào đó, một cỗ sát khí trùng thiên từ đó bộc phát, cảm giác như muốn thôn phệ bất kỳ ai.
Cho dù cách xa nhau vài chục trượng, mấy người Ngao Trọng cũng có thể cảm ứng được sự điên cuồng khát máu của thanh hắc phủ..
Mà toàn thân Thẩm Lạc kim quang điên cuồng phát ra, hình thể cũng tăng vọt cao đến mười mấy trượng. Hai tay hắn đã biến thành vuốt rồng, hai chân biến thành chân voitrong chớp mắt cả người biến thành cự nhân màu vàng nửa người nửa thú.
Hắn hai bắt lấy cự phủ màu đen, hướng phía Thâm Hải Cự Yêu chém xuống một cái.
Một đạo phủ mang hai màu kim hắc hóa thành một đạo kim hắc nguyệt nha thật dài, từ trên lưỡi búa từ tốn bắn ra. Nhưng những nơi nó đi qua hư không phát ra tiếng gào chát chúa, hiện ra một đạo bạch ngấn, như muốn bị phá vỡ.
Đầu Thâm Hải Cự Yêu vẫn luôn nằm thấp đột nhiên nâng lên, nhìn thấy nguyệt nha phủ mang phóng tới, mặt lộ vẻ hoảng sợ, vẫy chiếc đuôi thô ta ra, đánh về phía phủ mang màu đen.
Kết quả phù một tiếng nhẹ vang lên, phủ mang màu đen dễ dàng chặt đứt đuôi của cự yêu, tốc độ không giảm chút nào tiếp tục bay về phía nó. Chỉ một cái chớp động đã xuất hiện tại trước người của Thâm Hải Cự Yêu, nhẹ nhàng trảm xuống.
Thân thể cao lớn đang cuộn lại của Thâm Hải Cự Yêu bị chém thành hai nửa, dễ dàng như đang cắt củ cải, vô tận máu tươi bắn ra, làm toàn bộ bệ đá đều bị nhuộm đỏ.
Phủ mang màu đen tiếp tục bay vụt về phía trước, hung hăng trảm tại trên bệ đá.
Oanh!
Bệ đá màu đen run rẩy kịch liệt, khói bụi bay mù mịt, bị bổ ra một khe rãnh khổng lồ sâu nửa trượng, dài đến hai mươi mấy trượng.
Phủ mang màu đen nhìn như chậm chạp, thực ra cực kỳ nhanh chóng. Đầu tiên nó công kích thân thể Thâm Hải Cự Yêu, một kích qua đi, những người khác công kích lúc này mới rơi xuống.
Ầm ầm!
Vô số lôi đình do Ngao Hoằng triệu hoán rơi xuống, làm thân thể Thâm Hải Cự rách nát đứt đoạn thành vô số miếng thịt, hiện ra Trấn Ma Bia ở bên dưới. Trên mộ bia thình lình hiện lên ba đạo vết rách, có vẻ sắp sửa sụp đổ.
Một đoàn hắc khí hình Cửu Đầu Xà quấn quanh trên Trấn Ma Bia, chính là thần hồn của Thâm Hải Cự Yêu, yêu lực vẫn còn rất hùng hậu.
Phía sau thần hồn Cự Yêu, bị một sợi huyết mang bám vào trên đó, nhìn rất là quái dị.
Chín cái đầu của hồn phách Thâm Hải Cự Yêu, mười tám con mắt chớp động huyết quang tràn đầy vẻ cuồng nhiệt. Nó đối với việc thân thể bị hủy vậy mà không thèm để ý chút nào, ngược lại nhanh chóng tụng niệm chú ngữ, thần hồn nhanh chóng lớn thêm.
Sắc mặt của Ngao đại biến, không để ý đến lôi điện còn sót lại đang bắn ra bốn phía, hóa thành một đạo kim ảnh hướng đánh về hướng Trấn Ma Bia đánh tới.
"Hắn muốn tự bạo Nguyên Thần! Không kịp ngăn trở rồi, Ngao huynh đừng đi ba ch ngo c sac h!" Thẩm Lạc biến sắc hoảng sợ nói.
Mà Ngao Hoằng như không nghe thấy, nhanh như chớp nhào về phía Trấn Ma Bia.
Y vừa bay đến một nửa, hồn phách của Thâm Hải Cự Yêu hồn đột nhiên phát ra hắc quang kinh người, sau đó hơi phồng lên xẹp xuống rồi phát ra một tiếng nổ vang rung trời.
Một chùm ánh sáng màu đen đường kính vượt qua mười trượng ở trong hư không thoáng hiện ra. Nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, giống như một vầng mặt trời đen nhỏ, làm mọi thứ trong vòng mười trượng đều bị nuốt hết.
Trên Trấn Ma Bia quang mang nhấp nháy mấy lần, phịch một tiếng chia năm xẻ bảy.
Bằng mắt thường có thể thấy được một vầng sáng màu đen điên cuồng tứ tán tỏa ra, trong chốc lát tạo thành một cơn gió lốc cuồng mãnh quét khắp bốn phương tám hướng.
Ngao Hoằng tránh không kịp, bị vầng sáng màu đen đụng vào, ngực như bị trọng chùy vạn cân oanh kích, cả người phản chấn quay về, oa một cái phun ra ngụm máu tươi.
Thẩm Lạc vội vàng tiến lên tiếp ứng, đưa tay phát ra một vệt kim quang nâng thân thể Ngao Hoằng lên, giúp ổn định thân hình.
Theo vầng sáng màu đen khuếch tán, hư không cũng vì thế rung động.
Hắn đang muốn mang theo Ngao Hoằng trốn về phía sau, thì lông mày khẽ động sau đó dừng thân hình lại, đưa tay vung về phía trước một cái, thôi động Thiên Sách thu giữ.
Năng lực thu giữ của Thiên Sách, hắn còn không có triệt để nắm giữ, nên muốn thừa cơ hội thử một chút.
Vầng sáng màu đen và khí lưu cuồng bạo trước người Thẩm Lạc ba bốn mươi trượng lóe lên rồi biến mất.
Hắn thấy vậy chậm rãi gật đầu, xem ra phạm vi thu giữ của Thiên Sách là ba mươi bốn mươi trượng quanh người.
Hắn đang muốn hỏi thăm tình huống của Ngao Hoằng, thì một tiếng ầm vang từ phía trước truyền đến. Một cái cửa nhà lao đột nhiên phóng tới, kéo theo khói bụi cuồn cuộn, như thiên thạch lao về phía hai người.
Thẩm Lạc không kịp thôi động Thiên Sách, vội vàng kéo phát Ngao Hoằng hướng bên cạnh tránh đi, miễn cưỡng né được cửa nhà lao oanh kích. Nhưng cửa nhà lao mang theo tiếng gió gào thét như thực chất, làm mặt hai người đau nhức, trong lòng không khỏi kinh hãi.